Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2733: Đàm phán (Hạ)




Lăng Hàn lắc đầu, ngoại trừ Đông Phương Duệ cùng Huyền Vinh, những người khác không có xấu đến tình trạng hắn có thể dùng để hi sinh. Hắn lần thứ hai lấy ra lực lượng của quyển trục vị diện, đưa tới Lôi Vân cuồn cuộn, tăng mạnh sức thuyết phục.
Khôi quyết tâm:
- Ta đã sống đủ lâu, cũng không muốn tiếp tục bị vây ở nơi quỷ quái này, vì lẽ đó, nếu như không thể rời đi nơi này, ta sống hay chết đều không có khác biệt!
Thực hay giả?
Lăng Hàn không thể kết luận, theo lý thuyết, Khôi vừa mới giải quyết mối họa trong cơ thể, hẳn vô hạn ngóng trông cuộc sống tốt đẹp, nhưng cây cỏ Tinh Linh đắc đạo, trời mới biết đầu có cháy hỏng hay không.
Hắn vẫn đang hấp thu lực lượng của quyển trục vị diện, ở trong nháy mắt thiên kiếp sắp đến, hắn ngừng lại.
Khôi cũng không có mở miệng, mà lấy phương thức như thế biểu đạt quyết tâm, kiên định hắn muốn rời khỏi nơi này.
Hắn khẳng định ngờ tới Lăng Hàn cũng không muốn chết, cho nên mới có niềm tin kiên trì như vậy.
Có điều, cái này vẫn đúng là bấm trúng mạch môn của Lăng Hàn.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi chỉ là cần tinh huyết, mà không phải mạng người. Vì lẽ đó, chúng ta cũng có thể phân ra một ít tinh huyết cho ngươi, để ngươi đạt đến mục đích.
Khôi trầm mặc, một lát sau mới gật đầu:
- Có thể.
Lăng Hàn nhìn về phía mọi người, thấy mọi người đều gật đầu, liền gật đầu nói:
- Điều kiện thứ hai chúng ta xem như bàn xong, bây giờ nói cái thứ ba, cũng là cái cuối cùng.
- Nói.
Khôi nói, vẻ mặt của hắn rất khó coi, ở hắn nghĩ đến hẳn là quét ngang mọi người, bây giờ lại bị bức bàn điều kiện, để hắn cực kỳ phiền muộn.
Phải biết, trước hắn đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, tự nhiên có một loại cảm giác ưu việt không cách nào truyền lời, hiện tại cảm giác ưu việt này bị đánh nát, tương phản quá to lớn.
Lăng Hàn nói:
- Ta còn cần Tiên quả.
Hắn không nói chúng ta, bởi vì đây là hắn dựa vào thực lực lấy được, không cần chia sẻ với người khác.
- Mấy quả?
Khôi trầm mặc một hồi hỏi, Tiên quả này vốn là chính hắn súc tích, đối với hắn không hề có tác dụng, chỉ là hiện tại hắn đã đắc đạo, đưa ra Tiên quả tương đương với tự tổn hại nguyên khí, tự nhiên không quá tình nguyện.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút:
- Hai mươi.
Khôi suýt chút nữa chửi ầm lên, kia là Tiên quả, ngươi cho là rau cải trắng sao? Còn hai mươi, hai mươi muội muội ngươi.
- Một quả!
Hắn lạnh lùng nói.
- Quá ít!
Lăng Hàn lắc đầu.
- Thêm đi.
- Hai quả.
Khôi trầm ngâm một hồi.
- Lại thêm.
Lăng Hàn cùng Khôi thật giống như thành người làm ăn, một ra giá trên trời, một cái không ngừng kì kèo, bọn họ kéo nửa ngày, cuối cùng đạt thành giao dịch... bảy quả.
- Nàng một quả, nàng một quả, nàng một quả...
Lăng Hàn phân biệt chỉ vào đám người Hổ Nữu, Vũ Hoàng, bảy viên Tiên quả hắn muốn một viên, còn lại phân biệt cho Hổ Nữu, Nữ Hoàng, Nhu yêu nữ, Vũ Hoàng, Kỷ Vô Danh cùng Hỏa Phù Dung.
Cho Kỷ Vô Danh, đó là bởi vì Lăng Hàn hi vọng đối phương càng mạnh hơn, theo được bước chân của hắn, mà Hỏa Phù Dung, kỳ thực cũng xuất phát từ mục đích tương đồng, chỉ là Hỏa Phù Dung vốn vô cùng mạnh mẽ, tiến hóa lũy thừa cao đến kinh người.
Đông Phương Duệ cùng Huyền Vinh không ngừng hâm mộ, nhưng chẳng lẽ bọn họ còn có thể đòi hỏi Lăng Hàn sao?
- Đi, mang chúng ta lên bờ đi.
Khôi không nói một tiếng, xoay người rời đi, thân ảnh như bọt biển biến mất. Tuy dựa theo thỏa thuận hắn vẫn có thể rời đi Tiên lộ, nhưng quá trình nhấp nhấp nhô nhô, nào có thuận lợi như trong ý tưởng, để tâm tình của hắn rất không vui.
Bảy tháng sau, Khôi xuất hiện lần nữa nói:
- Đến bờ.
Bọn họ rời đi, có Khôi tự mình dẫn đường, mê cung tự nhiên không thành vấn đề, bọn họ rất nhanh đi tới trước cửa động, sau khi đi ra ngoài, chỉ thấy Thái Dương treo ở bầu trời, để tâm tình của bọn họ nhẹ nhõm.
- Giao tinh huyết cho ta.
Một tia thần thức của Khôi hóa thành hình người, xuất hiện ở cửa động.
Lăng Hàn nhìn về phía phương xa, phía trước xuất hiện một mảnh lục địa rộng lớn, đúng là rất gần bờ.
Hắn khẽ mỉm cười, nhưng lắc đầu:
- Chờ lên bờ đi.
Khôi không thích:
- Điều kiện của ngươi ta đều đã thỏa mãn, lẽ nào ngươi không cảm thấy phải bày ra một chút thành ý của mình sao?
- Chỉ cần ở trong biển rộng này, ngươi liền có ưu thế quá lớn, chúng ta vốn là giao dịch bất bình đẳng.
Lăng Hàn nói.
- Lấy thực lực của ngươi, coi như lên bờ cũng gần như vô địch, hà tất lưu ý?
Khôi hừ một tiếng, nói đến thực lực, dù mọi người liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, điều này là bởi vì hắn căn bản không có lộ ra ngoài chỗ yếu hại của mình, bọn người Lăng Hàn không thể chân chính trọng thương hắn, nhiều lắm chính là chém xuống vài sợi rễ, hầu như là không đến nơi đến chốn.
- Các ngươi tốt nhất không nên có dị tâm, bằng không ta tuyệt sẽ không khách khí!
- Được.
Lăng Hàn tùy ý gật đầu.
Khôi mang theo bọn họ đi tới bên bờ, đám người Lăng Hàn vội vã nhảy lên bờ biển, nhất thời, trái tim của bọn họ ổn định.
Làm đến nơi đến chốn, sức chiến đấu của bọn họ rốt cục có thể phát huy đến mức tận cùng, mà bảy tháng sau, bọn họ tự nhiên cũng hoàn toàn trục xuất trùng độc, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
- Tinh huyết!
Khôi nói.
Lăng Hàn gật gù, trước tiên đưa tay phải, dùng sức bức ra, đầu ngón tay tỏa ánh sáng. Hắn lại dùng Tiên Ma Kiếm cắt, nhất thời có một giọt huyết châu toả ra màu sắc đặc biệt chói lọi xuất hiện.
Tích tích tích… hắn tổng cộng nhỏ xuống mười giọt huyết dịch, đặt ở trong bình ngọc.
Đây là tinh huyết, cho dù chỉ ra mười giọt cũng có ảnh hưởng rất lớn với Lăng Hàn, để sắc mặt của hắn trở nên hết sức khó coi. Cũng còn tốt, thể thuật của hắn kinh người, khôi phục khí huyết rất nhanh.
Mấy người Hỏa Phù Dung cũng dồn dập cắt tay lấy máu, đều cho mười giọt, tinh huyết quá quý giá, tự nhiên là tính theo giọt cho.
Ánh mắt của Khôi đảo qua nói:
- Còn kém một chút. Những cái này miễn cưỡng đủ, nhưng không an toàn.
Lăng Hàn hỏi:
- Còn kém bao nhiêu.
- Chí ít hai mươi giọt!
Khôi cũng không khách khí.
Lăng Hàn nhìn về phía Đông Phương Duệ cùng Huyền Vinh:
- Các ngươi lấy máu đi.
Hai người này nhất thời tức giận:
- Tại sao là chúng ta?
- Phải, chúng ta có mười người, một người cho hai giọt là được.
Nhu yêu nữ không phải Đế Tinh, nàng coi như chủ động tặng máu Khôi cũng sẽ không cần, không có tác dụng.
Ánh mắt Lăng Hàn trừng lớn:
- Bảo các ngươi lấy máu liền lấy máu, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy? Các ngươi cũng không hỏi một chút mình đã làm gì, hiện tại bảo các ngươi cho ít máu liền có chút không đứng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.