Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2722: Hương quả




- Sẽ không phải là Tiên chủng hoàn mỹ chứ?
Huyền Vinh đột nhiên nói, trái tim nhảy oành oành oành, dù hắn là hậu nhân của Thiên Tôn cũng không nhịn được động ý tham lam.
Tiên chủng này, là then chốt dính đến bọn họ có thể đột phá Thiên Tôn hay không, bằng không trong lịch sử lại không phải không có Đế Tinh, nhưng thành tựu Thiên Tôn mới mấy cái?
Đây là cơ duyên nhất định phải nắm lấy!
- Mặc kệ như thế nào, tìm xem xem.
Hỏa Phù Dung nói.
Mọi người nghe hương mà động, tìm kiếm khởi nguồn, bọn họ khắp núi mà đi, rất nhanh phát hiện một sơn động, độ sâu không biết bao nhiêu, đen thùi không có một chút ánh sáng, lấy thị lực của bọn họ cũng không cách nào xuyên thấu.
- Thần thức cũng không được, bên trong cực kỳ đặc thù, thật giống như có thể hấp thu tất cả, có vào không ra.
Vũ Hoàng nghiêm nghị nói.
Lăng Hàn trầm ngâm:
- Chỉ sợ chúng ta cũng có vào không ra.
Nơi này quá quỷ dị, tuy thuyết pháp thượng thiên ban xuống cơ duyên cũng có chút đạo lý, nhưng những Thủy Đằng kia quá tà, hắn không tin đây là một cơ duyên lớn.
Có thể phải, nhưng nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm.
- Quỷ nhát gan!
Đông Phương Duệ cười nhạo nói.
Vũ Hoàng trừng mắt lên:
- Ngươi muốn ăn đòn sao?
Lúc này Đông Phương Duệ muốn bạo phát, nhưng nhìn khuôn mặt không vui của Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu, mà Lăng Hàn tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng ai biết hắn lúc nào sẽ ra tay.
Hắn so sánh lực lượng một chút, thật muốn đánh nhau, người nhất định sẽ giúp hắn chỉ có Huyền Vinh, mà bên Lăng Hàn thì có bốn... chỉ tính Đế Tinh, so sánh thực lực đặc biệt cách xa.
Không thể đánh, trừ khi hắn hoặc là Huyền Vinh sẵn lòng đột phá Tiên Vương.
Cơ duyên to lớn đang ở trước mắt, hắn tự nhiên không thể thả xuống được.
Quên đi, nhẫn!
Hắn cúi đầu, chỉ làm như không nghe thấy.
- Không trêu chọc nổi thì không nên chọc, ngu ngốc.
Lăng Hàn nói, âm thanh còn rất lớn.
Đông Phương Duệ suýt chút nữa nổi giận, lúc trước hắn quét ngang cùng cấp, được xưng vô địch dưới Tiên Vương, thậm chí dùng tới Thiên Cấm, ngay cả Tiên Vương tầng một cũng có thể miễn cưỡng đối kháng một hồi, khí phách cỡ nào?
Hơn nữa, hắn còn có một lão tử Thiên Tôn, ngay cả Tiên Vương tầng chín thấy hắn cũng sẽ cực kỳ khách khí, chưa từng bị người ở ngay trước mặt mắng chửi qua như vậy?
Những người khác nhìn lẫn nhau, cũng không có lên tiếng.
Đạt đến độ cao như bọn họ, đều xem thường mượn dùng ngoại lực, gặp phải vấn đề gì tự nhiên là tự mình giải quyết, Đông Phương Duệ tự mình gây sự, hiện tại lại tự mình kinh sợ, ai cũng sẽ không đi đồng tình.
Hỏa Phù Dung thiếu kiên nhẫn nói:
- Đi mau!
Nàng đi trước tiên, lấy thực lực siêu cao của nàng, dù trong động có một vị Tiên Vương tầng hai phục kích, nàng cũng có thể trốn ra.
Mọi người nối đuôi nhau mà đi, đoàn người Lăng Hàn đương nhiên cùng một chỗ, do Lăng Hàn đi ở trước nhất, Vũ Hoàng cuối cùng.
Có điều, phía sau Vũ Hoàng là Thích Thiện Tử, lại sau là Kỷ Vô Danh, coi như tăng thêm một tầng bảo hiểm.
Kỷ Vô Danh để Thích Thiện Tử đi ở phía trước, cũng là có dụng ý bảo vệ đồ tôn cách thế này, như vậy phía trước là Lăng Hàn, phía sau là hắn, độ khả thi có thể đột phá đạo phòng tuyến này là vô hạn tiếp cận số không.
Đi chưa đi được mấy bước, trước mắt của bọn họ chỉ còn dư lại một vùng tăm tối, tầm nhìn không đủ một trượng, mà phạm vi thần thức có thể chạm đến cũng lớn như vậy, đi lên trước nữa, thần thức sẽ bị hấp thu, cái gì cũng không cảm ứng được.
Cũng còn tốt, có hương quả chỉ dẫn, hơn nữa nơi này chỉ có một con đường, không cần sợ đi nhầm.
Nhưng mà, mới đi một lúc, phía trước lại lập tức xuất hiện ba lối rẽ.
Oanh, trong tay của Hỏa Phù Dung lập tức sáng lên một ngọn lửa màu xanh, rọi sáng phụ cận chí ít mười trượng.
Đây là thiên địa bản nguyên chi hỏa, thậm chí đã là tồn tại cấp Tiên Vương, uy lực tự nhiên bất phàm.
Ba cửa động nhìn qua đều không khác mấy, kỳ thực, dù khác biệt rất lớn thì đã làm sao, bọn họ căn bản là không biết đường.
Lại ngửi một hồi, nhưng trong ba động đều có mùi thơm truyền ra, hơn nữa còn không khác mấy, cái này nên làm sao lựa chọn?
Tất cả mọi người nhíu mày, nơi này thần thức không thể tìm đến quá xa, bằng không lấy thần thức làm tua vòi, liền có thể sớm cảm ứng một hồi.
- Vậy thì phân công nhau đi đi.
Đông Phương Duệ lập tức nói.
Hắn vốn không muốn cùng Lăng Hàn chung một chỗ, mà nghĩ tới đây khả năng có một viên Tiên chủng hoàn mỹ, thì càng thêm không muốn đồng hành cùng người khác, đến thời điểm đó nhất định phải vì Tiên chủng mà xảy ra chiến đấu.
Nói thật, thực lực của hắn không chiếm ưu thế.
Vì lẽ đó, phân công nhau hành động, dưới cái nhìn của hắn là lựa chọn tốt nhất.
Mọi người nhìn lẫn nhau, dồn dập gật đầu.
Người đều ích kỷ, nếu như Tiên chủng hoàn hảo chỉ có một viên, ai không muốn mình đạt được?
- Vậy thì ai đi đường nấy!
Huyền Vinh đi trước tiên, hắn chọn đường ngoài cùng bên trái.
Hỏa Phù Dung thì chọn con đường chính giữa, Già Lan do dự một chút, cũng lựa chọn con đường này, cũng không biết có phải đều là nữ giới, nàng cảm thấy theo đối phương đi càng tốt hơn không.
Mọi người từng cái làm ra lựa chọn, nhưng vẫn phân bang, tỷ như Thích Thiện Tử đi cùng Kỷ Vô Danh, bốn người Lăng Hàn lại thêm Vũ Hoàng là một tổ khác.
Bọn họ phân ba đường đi tới, lại đi được một hồi, thì dừng bước lần thứ hai.
Phía trước lại xuất hiện lối rẽ, lần này không phải ba cái, mà chia ra làm năm cái, bảy cái cùng tám cái.
Lăng Hàn lập tức nhíu mày:
- Đây là một mê cung?
- Có nên lui về hay không?
Nhu yêu nữ hỏi.
Mới lối rẽ thứ hai mà thôi, trước mặt bọn họ liền xuất hiện bảy ngã ba, coi như hoàn toàn chia ra, cũng không đủ đi hết.
Mà có thể tưởng tượng, chờ sau đó khẳng định còn có thể có lối rẽ mới, lại nên lựa chọn làm sao?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Không lùi, liền tuyển một con đường đi.
Bọn họ có nhiều thời gian, cũng có thể ở đây thăm dò một trận, mà lấy khả năng ghi nhớ của bọn họ, coi như lối rẽ nhiều nữa cũng không sao, hoàn toàn có thể đi trở về được.
Vũ Hoàng nói:
- Ta một mình đi một đường.
Hắn không phải là đối tượng cần người chăm sóc, mà là Đế Tinh.
Lăng Hàn đối với thực lực của vị Nhị ca này tự nhiên yên tâm, gật gù:
- Nhị ca cẩn thận.
- Các ngươi cũng vậy.
Vũ Hoàng chọn đường ngoài cùng bên trái.
Bọn người Lăng Hàn thì đi cuối cùng bên phải, nếu lại ngộ lối rẽ, vẫn sẽ chọn lựa như vậy, như vậy một ngày nào đó bọn họ sẽ lần thứ hai chạm trán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.