Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2673: Mời chào (Thượng)




Người trước mắt này... So với đại bộ phận trong bọn họ còn muốn non, làm sao có khả năng là Lăng Hàn?
- Lại dám giả mạo Lăng Hàn đại nhân!
Không ít người uy nghiêm đáng sợ nói, ở trong lòng bọn họ, Lăng Hàn là thần, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Lúc này thì có người tính nôn nóng ra tay, đâm ra một thương, như rắn bạc.
Lăng Hàn tiện tay nắm lấy trường thương, cười nói:
- Làm sao chỉ có thanh niên các ngươi? Các đại nhân đâu?
- Chư vị đại nhân đang thương nghị đại sự, a...
Có người thành thật, vẫn đúng là nói ra, kết quả tự nhiên bị người che miệng.
Lăng Hàn nha một hồi, chẳng trách không thấy đám người Phong Phá Vân đi ra, hóa ra là có việc. Xem ra, bọn họ thương lượng sự tình còn rất trọng đại, nếu không làm sao cũng phải phái ra mấy Trảm Trần đến chứ?
- Cùng tiến lên!
Một thanh niên kêu lên, hắn tựa hồ rất có uy vọng, ra lệnh một tiếng, mọi người dồn dập ra tay.
Lăng Hàn tiện tay nhấn một cái, quy tắc Không Gian phát động, tất cả mọi người đều bị ràng buộc, duy trì tư thái ra tay, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Bọn họ kinh hãi, đây là người nào a, cũng quá mạnh mẽ, một người, chỉ nhấn một cái, bọn họ liền bị hạn chế.
- Thét!
Một tiếng rít vang lên, giữa núi xuất hiện bụi mù cuồn cuộn, cấp tốc kéo về nơi này.
- Là Thạch Ma Vương đại nhân!
Có người lập tức vui mừng nói, Lăng Hàn chỉ ràng buộc năng lực hoạt động của mọi người, nhưng không có để bọn họ nói không được.
- Ha ha, Thạch Ma Vương đại nhân nhất định sẽ đánh cho hắn sợ chết khiếp!
- Chờ khóc đi!
Nhiều người trẻ tuổi tràn ngập kỳ vọng, ở trong lòng bọn họ, Thạch Ma Vương hầu như là vô địch.
Bụi mù cuồn cuộn, chỉ thấy một thạch nhân hiện ra, đang lấy tốc độ cao kinh người xông lại.
Gần rồi, gần rồi!
Có chút người trẻ tuổi không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì Thạch Ma Vương không có ý nghĩ giảm tốc độ, nhìn dáng dấp là muốn trực tiếp ra tay với Lăng Hàn. Nhưng bọn họ còn kẹp ở giữa a, nếu như bị Thạch Ma Vương va một hồi, tuyệt đối là hóa thành thịt nát.
Lăng Hàn nở nụ cười, đưa tay đẩy một cái, người che ở trước mặt hắn như sóng nước tách ra, cho thạch nhân một thông đạo màu xanh lục.
Oành!
Thạch nhân nhất thời đụng vào, tất cả mọi người cảm giác được, đại địa rên rỉ, va chạm này thực sự là quá mãnh liệt.
Khà khà, tiểu tử kia nhận đòn đánh này khẳng định sẽ xong đời.
Tất cả mọi người là chắc chắc, bị va chạm như thế, Lăng Hàn khẳng định xong đời.
Nhưng bọn họ nhìn lại, mỗi người đều muốn hôn mê.
Trên người Lăng Hàn không chỉ không có một chút tổn thương nào, hơn nữa Thạch Ma Vương đại nhân lại hóa thân thành một tiểu Cẩu, vòng quanh người này di chuyển.
Đệt! Đệt! Đệt!
Kia là Thạch Ma Vương đại nhân a, ngay cả Phong đại nhân, Mộ Dung đại nhân cũng hết sức kính trọng, hơn nữa được gọi là Ma Vương, có thể thấy được tính khí của Thạch Ma Vương dọa người cỡ nào, hiện tại lại hóa thân thành một tiểu Cẩu xin cưng chiều, quả thực hủy hoại hình tượng a.
Nhất định là hoa mắt, tất cả những thứ này là giả.
Bọn họ lại nhìn, nhưng lần này càng thêm chơi vui, không biết từ nơi nào nhảy ra một con tiểu thú, người đứng thẳng, chân sau cường tráng mạnh mẽ, nhưng hai chân trước cực kỳ ngắn nhỏ, móng vuốt thu ở trước ngực, tựa như một người.
Nhưng tiểu thú này cực kỳ hung mãnh, cùng Thạch Ma Vương đại nhân cắn xé nhau.
Không được, Thạch Ma Vương đại nhân là đang bị đè đánh, bị tiểu thú đè ở trên mặt đất. Tiểu thú đang nhảy ở trên người của Thạch Ma Vương đại nhân, oành oành oành, mỗi nhảy một lần liền để mặt đất rung chuyển một hồi, cho thấy lực lượng của tiểu thú kinh khủng.
Tất cả mọi người mặt đều tái rồi, nếu như bọn họ bị tiểu thú giẫm một hồi, không phải ruột muốn lòi ra sao?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Được rồi được rồi, đây là Tiểu Thạch, đây là Tiểu Khủng, các ngươi là người một nhà.
Tuy Tiểu Khủng vẫn không có đạt đến trạng thái mạnh nhất, nhưng đã khôi phục lại Tứ Trảm đỉnh cao, tồn tại có thể thành Đế, sức chiến đấu tự nhiên đáng sợ, dễ dàng liền đánh ngã Thạch Nhân.
Lăng Hàn lại nhìn về phía Tiểu Thạch:
- Ngươi lười biếng lắm hả, đã qua mấy vạn năm, ngươi làm sao vẫn không có tiến vào Phân Hồn?
- Gâu!
Thạch Linh học chó sủa, nằm nhoài ở bên chân của Lăng Hàn, trên mặt tất cả đều là oan ức.
Dựa vào mình tu luyện, coi như nó có thể bước vào Phân Hồn, vậy chí ít cũng là sự tình mấy trăm trăm triệu năm sau, ngăn ngắn mấy vạn năm không đáng kể chút nào. Mà chủ nhân ngươi lại không cho ta thạch tinh hoa ăn, ta làm sao có thể trưởng thành?
- Được được được, cho ngươi ăn.
Lăng Hàn tiện tay tung ra, tất cả đều là ngọc thạch tinh phách, đối với Thạch Linh mà nói tuyệt đối là tồn tại giống như Tiên dược.
Con mắt Thạch Linh phát sáng, vội vàng vớ lấy những ngọc thạch này, trên mặt tất cả là ý phòng bị, ai dám lại đây, nó liền cùng ai liều mạng.
Tiểu Khủng khinh thường nhìn, chỉ mấy khối đá thúi mà thôi, còn coi là bảo bối sao?
- Đi, dẫn ta đi gặp đám người đại ca.
Lăng Hàn vỗ vỗ thạch nhân.
Thạch Linh vội vàng gật đầu, dẫn đường ở trước mặt.
Tất cả mọi người nhìn choáng váng, ai từng thấy Thạch Ma Vương đại nhân ngoan như thế?
Chỉ có một khả năng.
Lăng Hàn, đại nhân trong truyền thuyết kia rốt cục trở về.
Thạch Linh dẫn đường, bọn họ đi tới trên một ngọn núi, một cung điện xây ở trên đỉnh, huy hoàng lộng lẫy.
Cửa có thủ vệ, nhưng nhìn thấy là Thạch Linh dẫn đường, không khỏi kinh ngạc.
Người nào không biết nơi này là trọng địa, chỉ có thành viên hạt nhân nhất mới có thể đi vào, tuy Thạch Ma Vương đại nhân có tư cách như vậy, nhưng mang theo nhiều người như vậy là có ý gì?
Lăng Hàn mở miệng nói:
- Phong đại ca, Mộ Dung tam ca, cậu, ta đã trở về!
Xèo xèo xèo, nhất thời, chỉ thấy từng bóng người từ trong cung điện bắn ra.
- Tứ đệ!
- Lăng Hàn!
- Chủ nhân!
Rất nhiều người nhào tới, mà Nhạc Chấn Sơn thì nhìn về phía Nhạc Hồng Thường, huynh muội gặp lại, tự nhiên cũng có thiên ngôn vạn ngữ. Mà Tu La Ma Đế tuyệt đối là vẻ mặt khuếch đại nhất, bộ dáng như thấy cha đẻ, ôm chân Lăng Hàn chết cũng không thả, đây chính là thời cơ tốt nhất bày tỏ lòng trung thành a.
Lập tức, Phong Phá Vân ra lệnh một tiếng, tiệc rượu bày lên, đón gió tẩy trần cho đám người Lăng Hàn.
Sau một phen hàn huyên, Lăng Hàn mới hỏi:
- Các ngươi đang thương lượng chuyện gì, có phải là gặp phải phiền toái gì không?
Nhạc Chấn Sơn gật đầu:
- Là gặp phải phiền phức, có điều nếu ngươi trở về, vậy khẳng định không sao rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.