Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2656: Bọn buôn người (Hạ)




Lăng Hàn để Lôi Hỏa Đại Đế cưỡi mở những cô gái kia, mình nhưng là nhảy xuống xe ngựa, cười nói:
- Những con buôn các ngươi cũng quá không chuyên nghiệp a, làm sao cũng phải chuẩn bị một cái Không Gian Thần Khí chứ.
Ba người kia ở trong lòng nhổ nước bọt, nếu như bọn họ mua được Không Gian Thần Khí, đương nhiên sẽ không mạo hiểm cùng phiền phức như vậy, nhưng bọn họ chỉ là một đám Sáng Thế Cảnh, lại không tinh thông quy tắc Không Gian, mình lại làm không được a.
- Đều cùng một guộc.
Lăng Hàn ra tay, đùng, chấn ba người này thành mưa máu.
Có điều, tuy bọn họ cứu người, nhưng cũng là gánh nặng, lẽ nào có thể vứt một đám nữ nhân yếu đuối ở nơi này sao?
Đám người Lăng Hàn không tàn nhẫn như vậy được, không thể làm gì khác hơn là đưa các nữ trở về, cũng còn tốt, nhóm con buôn này cảnh giới thấp kém, cũng không thể lừa gạt đến địa phương quá xa, bởi vậy chỉ hai ngày sau, bọn họ liền đưa người trở lại.
Ngoại trừ một người.
Đây là một tiểu nha đầu khoảng bảy tám tuổi, mặc một bộ váy màu xanh, dáng dấp cực kỳ đáng yêu, bằng không nàng cũng sẽ không bị bọn buôn người coi trọng. Nhưng vấn đề là, nha đầu này lại là người câm.
Khó làm a, nữ nhân bị lừa gạt khác cũng không biết nha đầu này là từ đâu tới, đám người Lăng Hàn lại ở thôn trang phụ cận hỏi một vòng lớn, nhưng nơi nào cũng nói không có mất đi một người như vậy.
Sau đó đúng là có người nói làm mất con gái, nhưng kết quả lại bị Lăng Hàn phát hiện người này có rắp tâm khác, hoàn toàn là mơ ước sắc đẹp của tiểu nha đầu.
Hết cách rồi, đám người Lăng Hàn không thể làm gì khác hơn là mang tiểu nha đầu theo.
Nha đầu này không biết nói chuyện, đương nhiên yên tĩnh, nhưng đôi mắt cực kỳ linh động, thời khắc ngẫu nhiên còn có trí tuệ nhìn thấu nhân thế, để đám người Lăng Hàn hết sức kinh ngạc, tiểu cô nương này đến cùng trải qua cái gì, mới sẽ toát ra ánh mắt như thế.
Nàng rất đặc thù, chỉ nhìn phương xa, hỏi nàng cái gì cũng không phản ứng chút nào.
Đám người Lăng Hàn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tiểu cô nương này tinh khiết như một vũng nước trong vắt, thật không biết nơi nào mới có thể nuôi dưỡng được hài tử xinh đẹp khéo léo như vậy.
Điều này làm cho Lăng Hàn có dự định thu đồ đệ, nhưng tiểu cô nương này ai cũng không để ý tới, muốn thu cũng thu không được.
Bọn họ tiếp tục lên đường, bởi vì đã tiến vào Thất Hoa Thiên, vì lẽ đó chỉ sau mười bốn ngày, bọn họ liền đến vị trí của kho báu.
Đương nhiên, những ngày qua bọn họ lại gặp phải mấy lần đánh lén, mấy lần sau không còn là bên ngoài khiêu chiến, mà là phục kích, ám sát, làm như biết đánh nhau chính diện không thể đánh bại Lăng Hàn.
Nhưng những cái này không thể tạo thành bất luận quấy nhiễu gì với Lăng Hàn, thể phách hầu như đạt đến cấp độ Tiên Vương, chỉ cần Tiên Vương không ra, vậy chỉ có cầm Tiên Khí trực tiếp chém trúng hắn mới có thể tạo thành thương tổn.
Hiện nay ngoại trừ Lão tổ Khổng gia, vẫn không có Thăng Nguyên Cảnh nào cầm được ra Tiên Khí, từ điểm đó mà nói, Lão tổ Khổng gia thực sự là trâu bò hơn môn đồ của Thiên Tôn.
Đây là một núi hoang âm u đầy tử khí, không nhìn ra một chút xíu địa phương lạ kỳ gì.
Nhưng bọn họ đều không có phát hiện, sau khi đi tới nơi này, tiểu nha đầu kia… đám người Lăng Hàn thấy nàng vẫn mặc quần áo màu xanh không chịu đổi, liền gọi nàng là Thanh Thanh, luôn xoay chuyển ánh mắt, cả người thật giống như tỉnh hồn vậy.
Lão tổ Khổng gia trái làm phải làm, bận việc một ngày, núi hoang dưới chân đột nhiên hiện ra một con đường.
Lăng Hàn không để Lão tổ Khổng gia đi ở phía trước, mà xách ở trong tay, như vậy nếu thật sự gặp được nguy hiểm gì, hắn cũng có thể ném Lão tổ Khổng gia ra ngoài chặn tai họa.
Bọn họ đi vào không lâu, lối vào phía sau tự mình đóng kín, núi hoang lại khôi phục dáng dấp ban đầu.
Trong thông đạo cực kỳ âm u.
Nhưng theo tiếng bước chân đạp đạp đạp của bọn họ vang lên, cái thông đạo này lại từng đoạn sáng lên.
Đỉnh đầu là từng khối từng khối minh ngọc giống như đá, sẽ tự mình phát sáng, rất nhanh làm cho cả đường nối trở nên sáng rực.
Đường nối không dài, một lúc sau, phía trước bọn họ liền rộng rãi sáng sủa, hiện ra một khu vực cực lớn, chỉ thấy bọn họ đang ở trước một cửa sơn động, phía trước có một quần thể kiến trúc, đại khái ở ngoài ngàn trượng.
Những kiến trúc này cực kỳ tinh mỹ, đồng thời cũng rất đại khí, trên cây cột trạm trổ rồng phượng, mà bốn phía lại có Trúc tử liên miên, đang nhẹ nhàng dật động.
- Đây chính là kho báu!
Lão tổ Khổng gia nói.
- Vậy thì đi đi!
Bọn họ bay xuống vách núi, nhưng phát hiện toàn bộ quần thể kiến trúc đều bị một loại lực lượng bảo vệ, không cách nào trực tiếp tiến vào.
Kỳ thực Lăng Hàn có thể thử nghiệm rất nhiều biện pháp, tỷ như dùng Tiên Ma Kiếm chém, lại tỷ như để Ngõa Lý đi tính toán, đều có khả năng phá hoại tầng bảo vệ này, nhưng đã có Lão tổ Khổng gia, hà tất đi phí cái trắc trở này?
- Đến đây đi, dẫn đường.
Lão tổ Khổng gia mang theo bọn họ đi tới trước quần thể kiến trúc, không biết thao túng món đồ gì, bọn họ liền thông suốt đi vào.
- Kiến trúc ở nơi này, phía trước đều rất phổ thông, chỉ là dùng để cho người cư trú.
Lão tổ Khổng gia nói.
- Chỉ có trong bảy kiến trúc cuối cùng mới cất giấu bảo bối, vì lẽ đó, không cần lãng phí thời gian ở mặt trước.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng mọi người lại há có thể dễ dàng tin tưởng, tìm tòi từng gian kiến trúc, nhưng xác thực như Lão tổ Khổng gia nói, ở trong đó không có vật giá trị gì.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí tìm tòi từng gian phòng, bọn họ rốt cục đến trước bảy gian kiến trúc cuối cùng.
Cái này rõ ràng muốn so với phòng của hắn lớn, hơn nữa bảy gian phòng bố cục cũng cực kỳ kỳ diệu, cũng vậy trong lúc đó có tư thế hô ứng. Đây là Thất Tinh bố cục, mà ở chính giữa gian phòng kia càng là vô cùng lớn, như Đế hoàng.
- Làm sao tiến vào?
Lăng Hàn hỏi.
Nhưng Lão tổ Khổng gia nói:
- Dựa theo ước định, ta đã mang các ngươi đến nơi này, các ngươi có phải là nên thả ta đi không?
- Ha ha, ngươi cái này không khỏi cũng quá tự biên tự diễn đi.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai của Lão tổ Khổng gia, ai đáp ứng thả hắn đi?
Lão tổ Khổng gia đương nhiên cũng biết điểm ấy, hắn cò kè mặc cả nói:
- Muốn ta mở cấm chế cũng được, các ngươi trước tiên cần phải giải ràng buộc tu vi của ta.
Hắn bây giờ không khác biệt người bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.