Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2612: Hung tàn




Thứ nhất hắn hiếu kỳ, thứ hai là cố ý bắt chuyện với Tử Sương.
Này ngược lại hỏi ra không rõ trong lòng mọi người, đều nhìn về phía Tử Sương.
- Há, năm đó sư tôn đại nhân vào Tiên Vực, chém giết vô số cường giả, đồng thời cũng tù binh một chút trở về, những cái này chính là hậu duệ của những cường giả Nhân tộc kia.
Tử Sương từ tốn nói, hiển nhiên nàng đã sớm không kỳ quái.
- Tại sao phải nuôi những cặn bã này?
Huyết Qua hỏi, còn há miệng ra, lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn khát máu.
Những cặn bã kia chỉ xứng bị hắn ăn thịt.
Tử Sương cười nói:
- Sư tôn là muốn nghiên cứu những Nhân tộc này, nói không chắc có thể để cho chúng ta không sợ thiên địa của vị diện kia áp chế.
- Cái gì, Hằng Hoang Đại Nhân lại có khả năng kinh thiên vĩ địa như vậy?
Tất cả mọi người khiếp sợ, ngoại trừ bốn người Lăng Hàn, chẳng ai không lộ ra vẻ phấn chấn.
Dị vực mạnh hơn Tiên Vực, nhưng chậm chạp không thể hạ Tiên Vực, một là quy tắc của hai giới không thông, bọn họ không cách nào đánh lâu, thứ hai là bọn họ tiến vào Tiên Vực, sẽ bị lực lượng thiên địa của Tiên Vực áp chế.
Nếu có thể giải quyết vấn đề phía sau, như vậy cường giả dị vực liền có thể tiến quân thần tốc, lấy ưu thế số lượng cùng chất lượng tuyệt diệt tuyệt đại bộ phận sinh linh của Tiên Vực, như thế, thiên địa của Tiên Vực sẽ bị trọng thương, thiên địa dị vực liền có thể dễ như ăn cháo cắn nuốt Tiên Vực vị diện.
Đây chính là chiến tranh vị diện, muốn tiêu diệt một vị diện, vậy cần tuyệt diệt sinh linh trên vị diện này, nếu không thì, mấy chục, hơn trăm Thiên Tôn liên thủ cũng không thể ngang hàng thiên địa.
Không biết vị diện cao đẳng có Thiên Tôn càng mạnh hơn, có thể chân chính chiến thắng thiên địa hay không.
Trong lòng Lăng Hàn căng thẳng, dị vực vì xâm lấn Tiên Vực thực sự là chăm chỉ không ngừng, nếu như thật để cho Hằng Hoang Thiên Tôn thành công, đối với Tiên Vực mà nói tuyệt đối là một tin tức không tốt đến không thể lại không tốt hơn.
Cũng còn tốt, hiện tại đường nối hai giới bị ngăn cản, năng lượng cuồng bạo như biển, ngay cả Thập Bát Liên Tổ Vương cũng không thể qua, Thiên Tôn vượt qua cũng bị trọng thương, lại bị thiên địa nhằm vào, phỏng chừng sẽ bị chém giết.
Vì lẽ đó, có ít nhất mấy tỷ năm Tiên Vực là an toàn.
- Ha ha, vị diện siêu cấp thấp kia cho rằng có cơn bão năng lượng làm bình phong, chúng ta phải chờ mấy tỷ năm sao?
Khư Tinh cười gằn.
- Sớm có mấy vị Thiên Tôn nhằm vào ra tay, nhiều nhất một tỷ năm, chúng ta nhất định càn quét cơn bão năng lượng, lần thứ hai mở ra chiến tranh.
- Tử Sương sư tỷ, Hằng Hoang Đại Nhân còn bao lâu nữa sẽ thành công?
Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
- Cái này ta cũng không biết.
Tử Sương lắc đầu.
- Có điều từ sư tôn đại nhân tình cờ toát ra, phỏng chừng chỉ là sự tình trong vài tỷ năm.
Tất cả mọi người hưng phấn, đối lập chiến tranh vị diện lấy kỷ nguyên tính toán, vài tỷ năm thật chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Trong lòng Lăng Hàn căng thẳng, hắn quá lạc quan, không nghĩ tới Thiên Tôn dị vực đối với việc xâm lấn tích cực như vậy. Cũng đúng, bọn họ đồng dạng bị Huyền Nghịch vị diện công kích, không nhanh chóng hạ Tiên Vực, vậy chính bọn hắn liền xong đời.
- Thiên Tôn của Tiên Vực vị diện cũng cùng chúng ta trong ứng ngoài hợp, gia tốc tiêu trừ cơn bão năng lượng.
Tử Sương lại nói.
Cái này là một tin tức lớn cực kỳ khiếp sợ, Lăng Hàn cũng không nhịn được cau mày lại, có một loại kích động muốn mắng người.
Tiên Vực Thiên Tôn không chống cự thì thôi, lại còn trợ giúp dị vực đào góc tường của Tiên Vực, đây là ý gì?
Sắc mặt của ba nữ Hổ Nữu cũng kinh biến, nhưng mấy người Hoài Kiếm lại không hề dị dạng, tựa hồ tin tức như thế đối với bọn họ mà nói cực kỳ bình thường.
Xem ra, Tiên Vực Thiên Tôn phản bội ở dị vực căn bản không phải bí mật gì, bằng không nghe được tin tức như thế, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ nha một hồi, lộ ra kinh sợ.
Hiện tại đám người Hoài Kiếm biểu hiện hiển nhiên không bình thường, hơn nữa còn quá không bình thường.
- Xin mời quý khách dùng trà!
Tên tôi tớ Nhân tộc kia đưa lên trà thơm, thần thái cung kính.
Trong lòng Lăng Hàn thở dài, người này hẳn từ khi sinh ra liền bị truyền vào tư tưởng làm nô lệ, đừng nói hiện tại chỉ là bưng trà, dù để hắn ra chiến trường giết đồng bào Tiên Vực, tin tưởng hắn cũng không chút do dự mà đi chấp hành.
- Tử Sương sư tỷ, tôi tớ như vậy, nơi này có nhiều hay không?
Huyết Qua đột nhiên hỏi.
- Rất nhiều.
Tử Sương gật đầu.
- Vậy ta liền không khách khí!
Huyết Qua nói, đột nhiên hóa thành nguyên hình, xèo… thành một đạo huyết tuyến, xông vào trong óc của tên Nhân tộc kia.
Nhân tộc kia căn bản ngay cả rên một tiếng cũng không có, hai chân mềm nhũn, ầm ầm ngã chổng vó.
Cảnh giới, thực lực chênh lệch quá to lớn.
Xèo, Huyết Qua lại lóe lên, từ trong trán của tên Nhân tộc kia nhảy ra, một lần nữa hóa thành hình người.
Hắn chép chép miệng nói:
- Tuy vị diện Tiên Vực lạc hậu, nhưng súc tích ra sinh linh mùi vị cũng không tệ lắm. Hơn nữa, ăn linh hồn cùng tuỷ não của bọn họ, còn có thể thu được một tia quy tắc của thế giới kia, nếu như số lượng đủ, chất lượng đủ tốt, thì có cơ hội tu ra quy tắc của thế giới kia.
Hắn giết người tốc độ quá nhanh, ngay cả Lăng Hàn cũng chưa kịp ngăn cản, thực không nghĩ tới Huyết Qua sẽ phát điên như vậy.
Ở người dị vực xem ra, sinh linh của Tiên Vực cùng đồ ăn khác nhau ở chỗ nào?
- Ha ha, ta đối với nuốt loại sinh linh dơ bẩn kia không hề hứng thú, vẫn là chờ Hằng Hoang Đại Nhân sáng tạo bí pháp ra, tu tập lại tiến vào Tiên Vực.
Tỉnh Trung Nguyệt nói.
- Đến thời điểm đó, chúng ta cũng có thể đạt đến Tổ Vương.
- Ta thì không ngại.
Khư Tinh nói, lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Huyết Qua vừa định nói chuyện, oành, trên mặt bị đánh một quyền, vừa vặn đánh vào miệng, phốc, nhất thời phun ra một ngụm máu, răng rơi quá nửa.
Hắn kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, há to miệng, trong mắt tất cả đều là nghi vấn cùng phẫn nộ.
Tại sao đánh ta? Tại sao?
Ta chọc giận ngươi sao?
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, lạnh nhạt nói:
- Đột nhiên nhìn ngươi cảm thấy chán ghét, vì lẽ đó đánh ngươi một quyền, làm sao, ngươi không phục?
Thao, đương nhiên không phục!
Huyết Qua suýt chút nữa thét ra, rồi lại cưỡng ép đè xuống.
Không phục thì thế nào, liều mạng thì thế nào, đánh thắng được Lăng Hàn sao?
Lăng Hàn xác thực ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng thế giới này chỉ xem thực lực, nắm đấm lớn chính là đạo lý.
- Ta nhớ rồi!
Hắn cắn răng nói, sau đó cắn chặt hàm răng, phát ra âm thanh thẻ thẻ thẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.