Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2560: Khuôn máu (Thượng)




Làm sao cũng không thể để cho ba người này toàn thân trở ra, nhất định phải lưu lại một người làm nơi trút giận.
- Nói chuyện viển vông.
Lục Nguyên Quang cười gằn, hắn cũng là cường giả xếp hạng thứ mười trong học viện, muốn lưu lại hắn? Ha ha.
- Thật sao?
Lăng Hàn ra tay, vung kiếm mà động, thân hình lóe lên đã xuất hiện ở trước mặt Lục Nguyên Quang, tay trái ngưng quyền, đánh tới Lục Nguyên Quang.
- Dám!
Vô Nhai ra tay, tay phải nhấn ra, hóa thành một toà núi lớn, muốn ngăn cản Lăng Hàn.
Lăng Hàn đã sớm chờ hắn, tay phải múa, Tiên Ma Kiếm quét ra, xoạt, núi lớn lập tức bị cắt thành hai.
Chỉ nói lực phá hoại, lại có gì so sánh được Tiên Ma Kiếm?
Tốn Phong cũng nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra một cây cung, cực kỳ cũ nát, nhưng tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta phát lạnh.
Xèo, hắn giương cung liền bắn, nhưng Mộ Thiếp Nhi quả đoán ra tay, ngưng tụ toàn bộ lực lượng hóa thành một tấm khiên, cản lại mũi tên này, không cho nó ảnh hưởng đến Lăng Hàn.
- Khinh người quá đáng!
Lục Nguyên Quang gào thét, ngươi vừa đối kháng Vô Nhai, còn muốn bắt mình, ngươi là xem thường ta đến cỡ nào? Hắn lại không phải không có giao thủ qua với Lăng Hàn, sức chiến đấu của song phương chỉ sàn sàn nhau.
Hắn phấn khởi phản kháng, muốn cho Lăng Hàn biết mình lợi hại.
Lăng Hàn triển khai Nộ Quyền, đánh về phía Lục Nguyên Quang.
Như thế nào là Nộ Quyền? Tự nhiên là quyền của phẫn nộ, cùng tâm tình có quan hệ. Nếu như Lăng Hàn ở vào trạng thái bình thường, như vậy hắn triển khai Nộ Quyền nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra bảy, tám phần mười uy lực, nhưng hiện tại có người coi trọng nữ nhân của hắn, còn chạy đến trên cửa uy hiếp hắn, cái này há có thể không giận?
Oanh, triển khai Nộ Quyền, Lăng Hàn thật giống như hóa thân thành một vị Viễn cổ đại ma đầu, mỗi một quyền đều mang theo khí phách vô thượng, lại như điên cuồng, khiến người ta nhìn liền run lên, hai chân bất ổn.
Lục Nguyên Quang nhất thời bị áp chế, lúc này Lăng Hàn là dùng tới thực lực chân chính, từng đạo từng đạo quy tắc dật động, uy năng kinh thiên.
Vô Nhai cùng Tốn Phong đều gào thét, muốn xông lên cứu người, nhưng một cái bị Mộ Thiếp Nhi kiềm chế, một cái khác khiếp sợ vũ khí sắc bén trong tay Lăng Hàn, căn bản không dám áp sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Nguyên Quang bị áp chế càng ngày càng thảm.
Chỉ mấy trăm chiêu, Lục Nguyên Quang liền bị Lăng Hàn bắt, xách ở trong tay như con gà con.
Tất cả mọi người ngơ ngác, tuy mọi người đều biết Đế Tinh lợi hại hơn Đế giả, nhưng hai người dù sao cũng chênh lệch một cảnh giới lớn a, làm sao cũng phải là không phân thắng bại mới đúng.
Bọn họ làm sao biết, tiến hóa lũy thừa của Lăng Hàn đạt đến 10.9, mà mười chính là Đế Tinh, nói rõ hắn sắp nhảy ra phạm vi của Đế Tinh, có thể không mạnh sao?
Vô Nhai cùng Tốn Phong đều dừng tay, người đã rơi vào trong tay Lăng Hàn, lại đánh cũng không có ý nghĩa.
Sắc mặt của bọn họ đều khó coi, mặc dù mình không có chuyện gì xảy ra, nhưng ba người tiến vào khu vực Ác Ma, chỉ có hai cái rời khỏi, truyền đi tự nhiên là vô cùng nhục nhã.
Tất cả những thứ này, đều là bởi vì Lăng Hàn.
Không hổ là Đế Tinh, thật đáng sợ, nếu như hắn đột phá Bát Liên, tuyệt đối có tư cách uy hiếp đến U Nguyên.
- Đi!
Vô Nhai cùng Tốn Phong đều không có ngựa nhớ chuồng không đi, nếu sự tình không giải quyết được, vậy liền thẳng thắn rời đi, miễn cho càng thêm mất mặt.
Vô Nhai, Tốn Phong vừa đi, khu vực Ác Ma nhất thời bùng nổ ra tiếng hoan hô như sấm.
Bọn họ lại đánh đuổi hai tên cường giả top 10 của học viện, hơn nữa còn để bọn họ lưu lại một đồng bạn, cái chiến tích này là cực kỳ kinh người.
Ánh mắt mỗi người đều chăm chú vào trên người Lăng Hàn, chính là hắn một người một kiếm cứu vãn mặt mũi của khu vực Ác Ma, hơn nữa còn tăng lên tới một độ cao mới.
- Bá!
- Bá!
- Bá!
Tất cả mọi người kêu to, thật giống như muốn thét cả trái tim ra, mới có thể phát tiết hưng phấn lúc này.
Ngay cả Mộ Thiếp Nhi cũng bị bọn họ không nhìn, hiện tại bọn họ cần chính là một anh hùng.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, vung Lục Nguyên Tâm một cái, đùng, ném thứ này lên đất.
- Đến, có thù báo thù.
Lăng Hàn cực kỳ xấu tính, hắn vồ tới tên Ác Ma tộc trước bị trúng liền mười hai kiếm, hơn nữa còn lộ hết mông kia.
Người này đã sớm ngất, Lăng Hàn lấy tay ấn xuống, quy tắc hệ Mộc dật động, trên người người này còn cắm 12 thanh kim kiếm lập tức biến mất, mà thương thế cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khôi phục như cũ.
Hắn yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy bốn phía tất cả đều là đồng bào, trong lòng hơi định, nhưng lập tức lại cảm thấy một nơi nào đó mát vèo vèo, nhất thời biến sắc.
Hắn âm thầm đưa tay lên sờ, thời điểm tìm thấy một mảnh trần truồng, nhất thời sắc mặt hắn như tro nguội.
Xong đời, hắn lại lộ mông ở trước mặt mọi người, lần này sẽ không mặt mũi gặp người a.
Lăng Hàn cười ha ha, vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Nói cho ngươi một tin tức tốt, hoa cúc vẫn mạnh khỏe không việc gì.
Ác Ma tộc kia đầy mặt ai oán, nếu không phải Lăng Hàn hết lần này tới lần khác bắt hắn làm người chết thế, hắn sẽ trúng nhiều kiếm như vậy, đau đến hôn mê, mất đi ý thức mới sẽ lộ mông sao?
Những người khác cười to, Ác Ma tộc trong lúc đó vốn nội đấu vô số, tự nhiên không thèm để ý vấn đề mặt mũi của người nọ, bọn họ sùng bái cường giả, mà Lăng Hàn chính là anh hùng trong lòng bọn họ.
- Đến, chúng ta không để lại mối thù cách đêm.
Lăng Hàn đỡ hắn lên, sau đó chỉ Lục Nguyên Tâm nằm trên đất, hắn sớm bị Lăng Hàn chấn ngất đi.
Ác Ma tộc kia nhất thời nổi giận đùng đùng.
Hắn không ngốc, thời điểm thấy nơi này chỉ có Lục Nguyên Tâm, đại khái cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Vì lẽ đó, muốn hắn phát tiết phẫn nộ ai oán ở trên người Lăng Hàn, hắn là vạn lần không dám.
Nhưng thù này không báo, hắn làm sao hả giận!
Hơn nữa, nếu như có thể giẫm lên mặt Lục Nguyên Tâm mấy lần, đây là vinh diệu bực nào, đủ để trung hoà sỉ nhục lộ mông của hắn.
Ngược lại Thiên Sứ, Ác Ma trong lúc đó từ trước đến giờ không hợp nhau, thật muốn gặp phải phiền phức ngập trời, không phải còn có người cao hơn chống sao?
Hắn càng ngày càng bạo, lập tức vung lên một cước, giẫm lên mặt Lục Nguyên Tâm.
Lăng Hàn cười thầm, hơi chuyển động ý nghĩ, lực lượng quy tắc khóa lại Lục Nguyên Tâm nhất thời như nước biển thối lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.