Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2503: Yêu cầu của Thiên tôn (Thượng)




Ánh mắt của Hồng Hoang rất tốt, nhìn thấy Thiên địa nguyên cương, sắc mặt hắn lập tức xanh lại.
Đây chính là đại sát khí a.
Nếu như Tiên khí cần võ giả đi kích hoạt, thực lực không đủ căn bản không có cách nào làm được. Như vậy Thiên địa nguyên cương thì khác, tựa như Tiên vương pháp chỉ vậy, mở ra là có thể sử dụng, nhưng mà đều là vật tiêu hao.
So với Tiên vương pháp chỉ, Thiên Địa nguyên cương càng cao cấp hơn, chỉ cần dùng thần thức khóa lại đối thủ, sau đó ném ra là được.
Hồng Hoang tự tin vô cùng, bởi vì hắn tương lai có thể trở thành Tiên vương cửu trọng thiên mới. Nhưng mà đây dù sao cũng là chuyện sau này. Muốn hắn hiện tại ngạnh kháng với công kích cấp bậc Tiên vương, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Cho dù Thiên Địa nguyên cương chỉ đánh ra công kích cấp bậc Tiên vương nhất trọng thiên cũng vậy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong đầu Hồng Hoang đổ mồ hôi lạnh, hàn ý như thủy triều tràn ngập. Giờ phút này hắn cảm thấy khẩn trương chưa từng có.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Khi còn ở học viện ngươi muốn ra tay là ra tay. Ỷ vào có một sư phụ làm rùa đen rút đầu bảo vệ mà không kiêng nể gì cả, muốn làm gì thì làm. Hiện giờ cũng muốn như vậy sao? Ta hỏi ngươi, ta vì Tiên vực lập nhiều công lao lớn như vậy, ngươi lại ra tay với ta, ngươi có cảm thấy thẹn với lương tâm chút nào không?
Hiện tại hắn là siêu cấp đại anh hùng của Tiên vực, người Thông Thiên quan ai mà không sùng bái người đồ sát gà Hàn Lâm cơ chứ? Hồng Hoang lại ngang nhiên ra tay với Lăng Hàn, hoàn toàn là người phản bội.
Hồng Hoang không nói lại được lời nào, trong mắt hắn, hắn làm tất cả mọi chuyện đều không cần nói đạo lý. Bởi vì sư phụ hắn là Phong Tình Thiên tôn, đây là đạo lý so với trời còn lớn hơn.
Nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cảm giác tứ cố vô thân.
- Người trẻ tuổi, ngươi thực sự rất cuồng.
Trong một tiếng cười lạnh, một lão giả xuất hiện, lông mi trắng, râu bạc trắng, tràn ngập cảm giác tiên phong đạo cốt. Thân thể hắn lóe lên đã xuất hiện trước người Hồng Hoang, giống như từ trước tới nay vốn đã ở đó.
Trên đầu lão giả này có thất thải dị quang, thân thể nhẹ nhàng run lên cũng giống như có thể khiến cho mặt đất sụp đổ, khiến cho ngôi sao rơi rụng.
Tiên vương thất trọng thiên.
Trong lòng Lăng Hàn sững sờ, tuy rằng Thiên địa nguyên cương trâu bò, nhưng mà tối đa cũng chỉ bộc phát ra được công kích đẳng cấp Tiên vương tứ, ngũ trọng thiên mà thôi. Tuyệt đối không thể làm gì được Tiên vương thất trọng thiên.
- Nghe nói ngươi giết thế tôn của bổn tọa?
Lão đầu này nói ra, hai mắt nhắm lại, thế nhưng lại có hàn ý kinh người.
Lăng Hàn giật mình, lão nhân này là tổ tông của Thẩm Siêu.
Hắn cười ha hả, nói:
- Thẩm Siêu ở khu vực trung lập đánh lén ta, quả thực bị ta giết. Lão gia tử, loại hậu nhân không biết xấu hổ này vẫn nên sớm tát chết thì hơn, tránh về sau mất mặt.
Tiên vương Thẩm gia không khỏi trợn mắt há hốc mồm, tiểu tử này ở trước mặt mình không ngờ lại dám chậm rãi nói như vậy, hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Nhưng rất nhanh hắn đã thoải mái, bởi vì Lăng Hàn này ngay cả Thiên Tôn cũng dám mắng, hắn là cái rắm gì mà không dám chứ.
Hắn không quan tâm tới nữa, cong phu hàm dưỡng của Tiên vương đương nhiên rất tốt.
- Ngươi cho rằng đổi một kiện Thiên địa nguyên cương là có thể ngăn cản bổn tọa sao?
- Đương nhiên không phải.
Lăng Hàn cười nói, lập tức ra vẻ chính nghĩa, nghiêm túc nói.
- Chỉ là tại hạ cho rằng, công đạo từ nhân tâm.
Những lời này vừa vang lên, sắc mặt không ít Tiên vương đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Bọn hắn không có ra tay bảo vệ Lăng Hàn, trên phương diện rất lớn là bị uy danh của Phong Tình Thiên tôn chấn nhiếp.
Đúng vậy, Thiên Tôn quả thực không thể đơn giản xuất động, nhưng mà cũng không phải không thể hiện thân. Dù chỉ là một ý niệm hàng lâm cũng khiến cho Tiên vương cửu trọng thiên không địch lại nổi. Ngay cả Tiên vương bát trọng thiên cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Ai dám đắc tội với một vị Thiên tôn cơ chứ?
lại nói Ngự Hư Tiên vương lại mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, chiến lực trong những Tiên vương cửu trọng thiên thậm chí có thể đứng vào top ba, không sợ hắn ta về sau tới tính sổ sao?
Thế nhưng dù sao Lăng Hàn cũng là đại công thần của Tiên vực, bọn hắn khoanh tay đứng nhìn như vậy thực sự coi được sao?
Có một vị Tiên vương tính tình táo bạo không nhịn được. Sưu một cái xuất hiện trước mặt Lăng Hàn, nhìn về phía Tiên vương Thẩm gia rồi nói.
- Thẩm huynh, kính xin cho ta mặt mũi, không nên ra tay với tiểu bối. Ân oán giữa tiểu bối cứ để cho tiểu bối tự mình giải quyết, chúng ta không nên nhúng tay thì tốt hơn.
Chuyện gì Tiên vương cũng muốn ra tay, như vậy trên đời này không phải lộn xộn rồi sao?
Tiên vương Thẩm gia cười lạnh liên tục.
- Thông Huyền, ngươi muốn giữ gìn cho tiểu tử này? Hừ, trước mặt mọi người tàn sát đồng bào Tiên vực, đây là trọng tội, tử tội. Bổn tọa ra tay với hắn cũng chỉ là giữ gìn trật tự TIên vực, bổn tọa làm sai chỗ nào chứ?
Hắn không chỉ muốn báo thù cho hậu đại, lại muốn nhân cơ hội này dựa vào Phong Tình Thiên tôn.
Dị vực xâm lấn, thái độ của ba vị Thiên tôn lại cực kỳ mập mờ, nhưng không có ai tin tưởng Thiên tôn sẽ đi chờ chết, nhất định còn có đường lui khác. Bởi vậy Tiên vương Thẩm gia muốn ôm đùi, cho mình, cho hậu nhân mình một con đường sống.
Tay phải Thông Huyền Tiên vương chấn động, trong tay xuất hiện một thanh trường mâu được hỏa diễm thiêu đốt. Trường mâu chấn động, chiến ý như thủy triều lan tràn:
- Vậy trước tiên phải qua ải bổn tọa.
Hắn như một người đủ giữ cả quan ải, vạn người không thể đi qua.
Tiên vương Thẩm gia hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ do dự.
Thông Huyền Tiên vương rất mạnh, trong Tiên vương thất trọng chiến lực bài danh top trên. Hắn cũng không có nắm chắc thủ thắng, nhưng bây giờ tên đã lên dây, không phát không được.
Oanh.
Đúng lúc này một đạo thần ý vô cùng đáng sợ lan tràn tới. Thông Thiên Quan lập tức kịp phản ứng, toàn thân sáng lên, đỡ lấy cỗ thần ý này. Nhưng mà tường thành cũng rên rỉ, dường như sắp không thừa nhận được nữa.
Phải biết rằng Thông Thiên quan là do vô số Tiên vương từng đời từng đời, không ngừng ngày đêm gia cố. Không biết đã bố trí xuống bao nhiêu trận vân, ngay cả mười vị Tiên vương cửu trọng thiên liên thủ cũng khó làm thương tổn tới nó.
Nhưng bây giờ chỉ là một đạo Thần ý mà thôi, lại làm cho hùng quan run rẩy, gần như muốn sụp đổ, đây là khái niệm gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.