Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2222: Chứng vọng tưởng (Hạ)




Đệt!
Con mắt của lão giả lại trợn tròn mấy phần, trước hắn cũng cho rằng Tiểu Cốt là tên ngốc, ai biết tên kia lại có thể tu luyện tới Tiên Phủ Cảnh?
Không, chí ít là Tiên Phủ Cảnh!
Lão giả tự nhận, hắn hoàn toàn không nhìn ra tu vi của Tiểu Cốt.
Sâu không lường được.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Người trẻ tuổi phải hiểu lễ phép, không nên hơi một tí liền ra tay, chúng ta muốn lấy đức phục người.
Nghe hắn trợn mắt nói bậy, Nữ Hoàng, Nhu yêu nữ cùng Thiên Phượng Thần Nữ đều mỉm cười, vị phu quân này luôn thích một lời không hợp liền đánh người, nhưng hiện tại lại khuyên người khác phải lấy đức phục người, cái này không phải đang nói đùa sao?
Chỉ có Hổ Nữu đàng hoàng trịnh trọng phối hợp:
- Nữu thích nhất lấy đức phục người! Tiểu tử, chúng ta đến so ăn cơm, ngươi ăn không lại Nữu, liền học chó bò.
Phó Nhạc chỉ cảm thấy nhân sinh quan muốn tan vỡ.
Một Dương Hồn cảnh, nhưng có thể dễ dàng bắt được mình, mặc hắn giãy dụa làm sao cũng không cách nào tránh thoát, một kẻ ngu si học vẹt, lại dọa người hộ đạo của hắn không dám động.
Tại sao cái tổ hợp này cường đại như vậy?
Lẽ nào tất cả sự kiện đều là âm mưu to lớn, mục đích chính là vì dẫn hắn hiện thân, từ đó bắt hắn, uy hiếp Phó gia sao?
Thật là to gan, bọn họ là người của Trích Nguyệt Tiên Vương, hơn nữa gia gia hắn là thủ tịch Đan Sư, có thể nói người tâm phúc trước mặt Tiên Vương, dám can đảm ra tay với Phó gia, vậy cùng khiêu khích Tiên Vương khác nhau ở chỗ nào?
- Các ngươi đến tột cùng muốn cái gì?
Càng ở thời khắc nguy cơ, Phó Nhạc ngược lại càng trấn định, có Hoàng giả chi uy.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Ngươi ra tay với ta, nhưng hỏi ta muốn cái gì, không cảm thấy có chút đổi trắng thay đen sao?
- Hừ, ít nói phí lời, muốn tiền chuộc đúng hay không?
Phó Nhạc nói thẳng.
- Cái này...
- Một một trăm triệu Tinh Thạch, đủ chứ?
Phó Nhạc không chờ Lăng Hàn nói chuyện, trực tiếp ra giá.
- Cái kia...
- Chỉ có thể số này, nếu không giao dịch quyết không thành!
Phó Nhạc kiên quyết nói.
Lăng Hàn không nói gì, hắn con mẹ nó căn bản không hề muốn làm cướp a. Hơn nữa, tuy hắn một tay nắm lấy đối phương, nhưng đây là tự vệ có đúng hay không? Vì cái gì sự tình đột nhiên thành ăn cướp, hơn nữa còn rất giống.
Thấy Lăng Hàn không nói lời nào, Phó Nhạc còn tưởng rằng hắn đồng ý, liền nói với lão giả kia:
- Dư bá, phiền phức ngươi đi một lần, lấy một trăm triệu Tinh Thạch lại đây.
- Thiếu gia, vậy ngươi…
Lão giả không yên lòng, chức trách của hắn chính là bảo vệ Phó Nhạc an toàn, nhưng hiện tại mình không thể bảo vệ, để thiếu chủ rơi xuống ở trong tay người khác, còn phải tạm xa cách?
Vạn nhất đối phương giết con tin thì sao?
- Yên tâm, ta tin tưởng mấy vị này đều không phải người ngu, biết ta sống sót mới có giá trị.
Phó Nhạc từ tốn nói, có vẻ cực kỳ thong dong, càng có một loại dũng cảm.
- Được!
Lão giả không dây dưa dài dòng nữa, đáp một tiếng, xoay người rời đi.
- Mấy vị chờ một chút, một một trăm triệu Tinh Thạch không phải là trong thời gian ngắn có thể tập hợp được.
Phó Nhạc nói, một bộ tuy ta rơi vào trong tay các ngươi, nhưng quyền chủ động còn ở trong tay ta.
Đám người Lăng Hàn nhìn lẫn nhau, có thể từ trên mặt đối phương nhìn thấy vẻ mặt giống nhau: cái ngu ngốc này!
- Ai!
Lăng Hàn buông lỏng tay ra nói.
- Ta nói, ngươi người này có phải là có chút chứng vọng tưởng không?
Phó Nhạc xoa xoa cổ tay nói:
- Các hạ, ngươi đã chiếm hết thượng phong, hà tất còn trào phúng?
Hắn tự nhiên không cho rằng Lăng Hàn thả mình, mà là đối phương có niềm tin tuyệt đối, coi như thả hắn tự do cũng không thể chạy trốn.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai của Phó Nhạc nói:
- Ngươi tuyệt đối là người ta đã thấy, có sức tưởng tượng lớn nhất.
Phó Nhạc tự nhiên cho rằng Lăng Hàn là đang nhạo báng mình, chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý.
Lăng Hàn lắc đầu một cái nói:
- Nếu như ta nói cho ngươi, ta căn bản không quen biết nữ nhân ngươi nói kia, ngươi có tin hay không? Không tin đúng không? Có điều đây là lời nói thật, ta chỉ gặp chuyện bất bình, không chịu nổi mấy đại nam nhân bắt nạt một cô gái yếu đuối mà thôi.
- Vừa nãy là ngươi ra tay với ta trước, ta chỉ tự vệ mà thôi, trí tưởng tượng của ngươi lại cất cánh, cho rằng ta muốn ngươi bắt đòi lấy tiền chuộc?
- Ha ha ha ha!
Phó Nhạc đầu tiên là không tin, kháo, ngươi cho rằng ta ngu như vậy sao? Hắn hừ một tiếng nói:
- Vậy hiện tại ta rời đi, ngươi sẽ không ngăn cản ta?
- Cứ tự nhiên.
Lăng Hàn chỉ chỉ cửa lớn.
Phó Nhạc nửa tin nửa ngờ, đi tới, thấy mấy người Lăng Hàn không có ý ngăn cản, quay đầu nói:
- Ta thật muốn đi.
- Xin mời!
Phó Nhạc đi ra cửa, nhưng chỉ một hồi, hắn lại ló đầu vào:
- Ta thật phải đi.
Lăng Hàn gật gù, lại làm một cái thủ thế tùy tiện.
Phó Nhạc lại tiếp tục rời đi, nhưng sau một lát, hắn lại lần nữa đi vào cửa lớn, đặt mông ngồi xuống.
- Ta thật hiểu lầm các ngươi?
Hắn thật không biết nói gì.
- Ừm!
Mấy người Lăng Hàn đều gật đầu, mặc dù người này là Hoàng giả, nhưng càng là một cái thích trêu đùa.
Phó Nhạc không thể tin được mình lại náo loạn ra một sự tình Ô Long lớn như vậy, nhưng vừa nãy hắn xác thực có thể chạy, chứng minh đối phương không cần thiết cố ý lừa hắn.
Kháo, hắn thật thành ngốc bất chấp.
Hắn than thở, mặt đỏ bừng.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói:
- Tuy ta hiểu lầm chư vị, nhưng cũng là có nguyên nhân.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Các ngươi cũng hiểu lầm ta, ta không phải loại ỷ thế hiếp người.
- Nhìn ra rồi.
Lăng Hàn gật gù, nếu không hắn sẽ không khách khí với đối phương. Tuy trên đời này sắc lang ác bá giết chết không hết, nhưng chỉ cần gặp phải, hắn liền không ngại tiện tay giết chết.
Nếu như Phó Nhạc thực sự là người như vậy, hắn đã sớm là người chết.
- Cô gái kia, giả vờ vào nhà ta làm thị nữ, nhưng lại trộm Bất Tử Đan mà tổ phụ ta vừa luyện chế thành, bị người phát hiện, mới sẽ một đường bỏ chạy. Ta nhận được tin tức liền lập tức truy kích, nhưng đã chậm.
Phó Nhạc nói.
Ồ, còn có quanh co như vậy?
- Quả thực như vậy?
Lăng Hàn cau mày, nếu thật như vậy, vậy bọn họ là hảo tâm làm chuyện xấu rồi.
- Lấy danh dự của Phó gia ta thề, tuyệt không hư ngôn!
Phó Nhạc nghiêm nghị nói.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Này cũng thật là một chuyện hiểu lầm.
Bọn họ hiểu lầm mục đích người Phó gia truy kích cô gái kia, mà Phó Nhạc thì hiểu lầm bọn họ muốn bắt mình đổi lấy tiền chuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.