Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1919: Biến cố (Hạ)




Đương nhiên Phó Cao Vân rất là vui vẻ, hắn kết giao với Lăng Hàn chỉ là thưởng thức thái độ lầm người của Lăng Hàn. Lúc ấy căn bản không biết Lăng Hàn là một thiên tài đan đạo, lại mang tới trợ giúp lớn như vậy cho hắn.
Vì báo đáp Lăng Hàn, hắn nhiệt tình vơ vét thần thiết nhị thập giai cho Lăng Hàn, một mặt khác cũng phái thêm người ra, đi tìm hiểu tung tích của Côn Bằng cung.
Dưới tình huống gióng trống khua chiêng như vậy, rất nhanh đã có thu hoạch. Thần thiết chỉ cần có tiền là có thể mua được. Mà tin tức về Côn Bằng cung thì cũng từ đằng xa truyền tới. Đó là thành trì gần Vô Tận hải vực, có thương nhân đi qua Tây Tiên vực.
Chỗ ở hiện tại của Lăng Hàn là Đông Tiên vực. Mà Côn Bằng cung thì ở Tây Tiên vực.
Thế nhưng qua Vô Tận hải vực là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Trên biển có nhiều tiên thú, Chí Tiên vương cấp cũng có. Dùng thực lực của Lăng Hàn hiện tại, vượt biển căn bản chính là muốn chết.
Hắn phải đi theo với thương đội, phải dùng một món tiền khổng lồ vượt biển. Chút tiền ấy quả thực Lăng Hàn không đặt ở trong lòng, thế nhưng chỉ có tiền thôi còn chưa đủ.
Không ai có thể cam đoan vượt biển với thương đội là an toàn nhất. Ngay cả một ít thế lực lớn khai thông con đường trên biển, trong quá trình vượt biển cũng nói rõ cho ngươi biết. Nếu như trong quá trình vượt biển gặp vấn đề gì thì tự phải chịu hậu quuar.
Nếu như thực sự gặp phải tình huống đó, Lăng Hàn chỉ có thể trốn vào trong Hắp tháp, nói không chừng khi đi ra cũng sẽ lọt vào trong công kích.
Lăng Hàn cân nhắc rất lâu, quyết định ít nhất phải đạt tới Phân Hồn cảnh rồi mới lại đi vượt biển.
Bởi như vậy chẳng những hệ số an toàn tăng lên cao, hơn nữa hắn cũng nhận nhân tình của Phó Cao Vân. Nếu như hiện tại hắn vỗ mông rời đi, thế mà Phó Cao Vân vừa mới ngưng tụ thành nhất định sẽ sụp đổ.
Lăng Hàn cũng không phải là người làm việc giữa chừng rồi bỏ, vừa vặn, nhìn xem thu hoạch trong Tiềm Long bí cảnh lần này có thể nhanh chóng giúp hắn đột phá Tam trảm hay không. Nếu như vậy cũng không cách Phân Hồn cảnh quá xa nữa.
Hiện tại hắn đang đợi tới lúc Tiềm Long bí cảnh mở ra.
Cách một đoạn thời gian trong Thiên Long học cung đều có một vị cường giả tới diễn giải, bất quá chỉ là Phân Hồn cảnh. Chỉ có rất ít tình huống mới thấy cường giả Tiên Phủ xuất hiện.
Thi thoảng Lăng Hàn cũng đi nghe một chút, chủ yếu là lý giải Phân Hồn cảnh là thứ gì.
Giống như Trảm Trần, Phân Hồn cũng phải đi tới một nơi đặc biệt trong tiên vực, cũng không phải bế quan là xong.
Con người tính hay quên, oanh động mà Lăng Hàn tạo thành rất nhanh đã chìm xuống, dù sao hắn rất điệu thấp, cũng không có ai đi trêu chọc hắn nữa. Hiện tại người khiến cho mỗi người trong học cung vừa nhắc tới sẽ mắng chửi hai câu chính là Đại Hắc Cẩu mặc nội y.
Đầu Đại Hắc Cẩu này thực sự quá là âm hiểm, hãm hại lừa gạt, việc ác bất tận, hơn nữa lại trơn trượt vô cùng, căn bản không có ai bắt được nó. Chuyện này cũng khiến cho Đại Hắc Cẩu có thêm một tầng thần bí, trở thành một truyền thuyết trong học cung.
Đối với chuyện này Lăng Hàn chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh mà thôi.
Một tháng sau, Lăng Hàn đón tiếp một khách nhân.
- Hàn thiếu, ta tên là Liễu Hoài Ngọc.
Đây là một nữ tử xinh đẹp, hơn nữa còn có một cỗ mị hoặc dụ người. Vừa mới gặp mặt nàng lần đầu sẽ muốn bổ nhào vào nàng, hung hăng tiến vào trong thân thể nàng.
Trong lòng Lăng Hàn lại rùng mình, hắn có được thê tử tuyệt mỹ như Nữ hoàng, có nữ nhân nào có thể khiến hắn không khống chế được mình cơ chứ?
Nữ nhân này tu luyện mị công, cho nên mỗi một hành động mới tỏ vẻ quyến rũ như vậy.
- Hải thiếu cho mời.
Nàng nũng nịu nói.
Hải thiếu? Phó Thông Hải?
Trong lòng Lăng Hàn thầm đoán, bởi vì quan hệ với hắn cho nên gần đây Phó Cao Vân như mặt trời ban trưa, thế quá lớn. Hai vị đan sư tam tinh ủng hộ, uy lực quá lớn a. Nhưng chính bởi vì như vậy lại làm cho Phó Thông Hải đứng ngồi không yên.
Nếu tiếp tục như vậy, Phó Cao Vân thượng vị là chuyện đã định.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Dường như ta không có chuyện gì có thể trao đổi với Phó Thông Hải a.
- Làm sao có thể không có được chứ?
Liễu Hoài Ngọc cười như tiên thiên, như là trăm hoa đua nở, mị hoặc không thể nói hết. Mị thuật của nàng hiển nhiên cực kỳ thượng thừa, không dựa vào bán da thịt, cũng không dựa vào tứ chi tiếp xúc. Mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười cũng cực kỳ động lòng.
- Chỉ cần là nói chuyện, chung quy đều có chủ đề.
Nữ tử này vén tóc một cái, làm lộ ra cái tai trắng như tuyết của nàng. Tai giống như trong suốt, rồi lại lập tức bị tóc đen che khuất, làm cho người ta tâm động mắt ngứa ngáy.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Hay là thôi đi.
- Hàn thiếu, ngài đang làm cho ta khó xử sao?
Liễu Hoài Ngọc ra vẻ ai oán, thế nhưng vẻ mặt nàng lúc này chẳng những sẽ không làm cho người ta đồng tình, ngược lại còn khiến cho trong lòng người ta sinh ra xúc động mãnh liệt, muốn hung hăng chà đạp nàng, thỏa thích chiếm hữu thân thể thành thục, đầy đặn, ngạo nhân của nàng.
Lăng Hàn không có tỏ vẻ gì, mị công của Liễu Hoài Ngọc này quả thực cường đại, hoàn toàn dung hợp với mị lực của bản thân vào một chỗ. Thế nhưng mỗi ngày hắn đều nhìn thấy Nữ hoàng, như vậy định lực bồi dưỡng được kinh người tới đâu chứ?
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Mời Liễu cô nương trở về.
- Hàn thiếu sợ hai vị phu nhân ghen sao?
Liễu Hoài Ngọc cười, che cái miệng nhỏ nhắn rồi nói.
- Dùng thiên tư thần võ của Hàn thiếu, đừng nói chỉ có hai vị phu nhân, cho dù là hai trăm vị cũng hoàn toàn xứng đôi.
- Hơn nữa...
Nàng mị nhãn như tơ.
- Vừa rồi chúng ta còn chưa làm gì... Tạm biệt.
Những lời này của nàng tràn ngập mập mờ, hiện tại không có làm gì, nhưng mà đợi chút nữa không phải có thể làm gì hay sao?
Lăng Hàn phất phất tay, nói.
- Người đâu, tiễn khách.
- Hàn thiếu.
Liễu Hoài Ngọc vội vàng bước lên phía trước, nắm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng lung lay, sau đó đem thân thể mềm mại dán vào cánh tay Lăng Hàn.
- Không nên tuyệt tình như vậy nha, ngài nói thế nào ta cũng chiều theo ngài mà.
Ánh mắt nàng rưng rưng, cặp môi đỏ mọng, chỉ là nhìn qua lại giống như một đoàn hỏa diễm, có thể thiêu đốt lửa dục của người ta.
Cánh tay của Lăng Hàn có thể cảm nhận được hai cái bánh bao lớn của Liễu Hoài Ngọc, nhưng mà hắn vẫn kiên định rút tay ra, nói:
- Còn không mau tiễn khách?
- Hàn thiếu.
Liễu Hoài Ngọc nói, thu hồi vẻ mị hoặc của bản thân mình. Giờ phút này trên mặt nàng chỉ có vẻ nghiêm túc, giống như là liệt nữ không thể xâm phạm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.