Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1817: Chiến với đội Thanh Long




Mạo Thư Ngọc reo lên:
- Chúng ta thắng!
Trong nhóm thì tính cách Mạo Thư Ngọc nóng bỏng hoạt bát nhất, không như đám Vệ Ba bình tĩnh cố kiềm chế. Nhưng chiến thắng ngoài ý muốn cũng khiến nhóm Vệ Ba nở nụ cười.
Mấy đội viên lúc trước chưa đánh đã la đầu hàng thì vẻ mặt xấu hổ rồi mừng như điên, chỉ cần có Lăng Hàn thần dũng thì dư sức đại biểu Thương Nguyệt thành xuất chiến.
Miễn có thể đại biểu Thương Nguyệt thành xuất chiến sẽ được thưởng một trăm khối Tinh Thạch, nếu giành được thứ hạng cao thì sẽ được một khối chuẩn tiên kim nhất tinh!
Có hy vọng, thật sự có hy vọng!
Bọn họ tỷ thí với đội Bạch Hổ chấm dứt quá mau, đội Thanh Long, đội Chu Tước còn đang đánh túi bụi. Hai đội giằng co rất kịch liệt, chưa chú ý chuyện khác.
Có lẽ có người liếc thấy chiến đấu bên này đã kết thúc, mà cũng bình thường, quân dự bị sao đánh lại đội Bạch Hổ được.
Đám người Lăng Hàn xuống nghỉ ngơi, chờ đội Thanh Long, Chu Tước cho ra người thắng.
Trận chiến đấu lực lượng ngang ngửa, hai bên đều rất mạnh. Đám Mạo Thư Ngọc xem thường khẽ kêu, chiến đấu rất đặc sắc. Lăng Hàn thì chán chết, trừ phi thực lực ngang ngửa hắn nếu không chiến đấu cấp Thánh Vương hoàn toàn không gợi lên hứng thú của hắn.
Đánh một ngày một đêm chiến đấu chấm dứt, người thắng là đội Thanh Long.
Đội Thanh Long có thể thắng một bậc vì bọn họ có một đội trưởng thực lực cường đại: Đoàn Quân, thiên tài của Đoàn gia
Khác với Đinh Khiếu Trần vì tán gái mới vào quân doanh, Đoàn Quân là kẻ cuồng võ đạo bẩm sinh, yêu thích chiến đấu. Đoàn Quân tham gia Thương Nguyệt quân mới ba mươi vạn năm nhưng trải qua các trận chiến lớn nhỏ không dưới ba trăm vạn, tương đương với mỗi tháng đi ra ngoài đánh một trận, tần suất cao kinh người.
Đây là con đường tu luyện phù hợp với Đoàn Quân nhất, ba mươi vạn năm ngắn ngủi gã đã hoàn thành chuyển biến từ chim non quân dự bị đến đội trưởng Thanh Long quân, được gọi là đệ nhất cao thủ của Thanh Long quân, người có khả năng đột phá Trảm Trần nhất Đoàn gia.
Sức chiến đấu của Đoàn Quân cao hơn người khác một bậc, nhưng vì tác chiến đoàn đội, thực lực cá thể không quá quan trọng hơn đội Thanh Long phải khổ chiến mới chiếm lấy chiến thắng.
Kiểu như Lăng Hàn cường đại đến vượt qua trình độ Thánh Vương vốn có, thực lực cá nhân có thể nghiền áp đoàn đội.
Khi đội Thanh Long biết đối thủ tiếp theo là quân dự bị thì biểu tình rất hài.
Sao có thể như vậy?
Bọn họ hỏi kỹ tình hình chiến đấu, sinh ra cảnh giác mãnh liệt với Lăng Hàn.
Sức một người mà xoay chuyển chiến cuộc, quá đáng sợ.
Thanh Long quân nghỉ ngơi một lát sau trận chiến cuối cùng bắt đầu.
- Mấy người khác chỉ là cặn, hạ gục tiểu tử tên Lăng Hàn là được.
Đoàn Quân lớn tiếng nói:
- Tuy chúng ta rất mệt mỏi, tuy sức chiến đấu của chúng ta không phải trạng thái tốt nhất nhưng chúng ta cắn chặt răng cố gắng lên, chiến thắng ngay trước mắt!
Chín đội viên hét khẩu hiệu:
- Thanh Long Thanh Long, bách chiến bách thắng!
Đoàn Quân dẫn dắt mười người nghênh đón.
Đám người Mạo Thư Ngọc tự động theo sau Lăng Hàn, chỉ có Đinh Khiếu Trần vì bị thương quá nặng không thể tham gia chiến đấu nữa. Bọn họ chỉ còn trận thế chín người.
Đoàn Quân vừa vào hình thức chiến đấu liền điên cuồng:
- Giết!
Mắt Đoàn Quân đỏ ngầu, chiến ý biến thành thực chất, gã xông lên, tay huơ rìu chiến to lớn chém xuống đầu Lăng Hàn.
Chín đội viên theo sau Đoàn Quân rót lực lượng vào trong cơ thể gã, hơi giống lực lượng quốc gia, nhưng Tiên Vực không có loại này, trước giờ không có đại giáo nào có thể sử dụng quốc lực. Vì sau khi thành tựu Trảm Trần là chặt đứt với thế tục, sao có thể dùng lực lượng phàm nhân?
Quân lực biến Đoàn Quân trở nên cực mạnh, người tỏa ánh sáng vàng, gã như chiến thần vô địch một nhát chém xuống.
Lăng Hàn vươn một ngón tay ra điểm vào rìu chiến.
Hình ảnh chậm lại, mọi người thấy rõ rìu chiến giáng xuống, ngón tay giơ lên, hai bên va chạm. Hình ảnh chậm chuyển sang đông lại.
Không phải tựa như mà thật sự tĩnh lặng.
Ngón tay Lăng Hàn chặn lại rìu chiến!
Chỉ một ngón tay mà như tiên kim tuyên cổ vĩnh tồn, không mục không rữa.
Đoàn Quân thở hồng hộc gầm lên, thúc đẩy lực lượng đến tột độ, rìu chiến rung nhẹ, thân rìu mở ra một con mắt nhìn Lăng Hàn.
Cái nhìn này giống như tử thần chăm chú nhìn khiến tim Lăng Hàn giật thót, hắn không nhúc nhích được.
Đoàn Quân ném rìu chiến đấm vào mặt Lăng Hàn, muốn thừa dịp hiếm có này giải quyết hắn. Vì để rìu chiến ‘mở mắt’ chín đồng đội rót lực cho gã cả người mềm nhũn té ngã dưới đất, mất sức chiến đấu.
Nhóm Mạo Thư Ngọc gầm lên cùng tấn công. Chỉ cần ngăn Đoàn Quân lại thì bọn họ thắng chắc. Nhưng ngược lại nếu Đoàn Quân thành công, không có Lăng Hàn trấn giữ thì dù bọn họ có tám người cũng sẽ bị gã giải quyết.
Nhưng bọn họ đến kịp không?
Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, ra tay nhằm vào Lăng Hàn, tuy hắn là mục tiêu chủ công nhưng bọn họ bị rìu chiến ảnh hưởng ra tay chậm giây lát.
Cao thủ đánh nhau sai một giây là chết.
Đoàn Quân đấm tới, nhưng Lăng Hàn mỉm cười với gã.
Ui!
Trong phút chốc Đoàn Quân dựng đứng lông tơ toàn thân, lúc này thần hồn của Lăng Hàn nên bị chấn nhiếp hoàn toàn, thần hồn đã như chết thì một ngón tay cũng không thể nhúc nhích mới đúng.
Không có linh hồn thì thân thể chỉ là cái xác rỗng.
Nhưng Lăng Hàn cười với Đoàn Quân, mợ, thật quỷ dị.
Nhưng bây giờ Đoàn Quân có thể dừng tay không? Chỉ có một lần cơ hội.
Đoàn Quân cắn răng, nắm tay vẫn giáng xuống.
Lăng Hàn ra tay, tuy rìu chiến mở mắt làm hắn bị ảnh hưởng một chút nhưng thật ra rất nhỏ bé, chỉ trong khoảnh khắc liền phục hồi lại. Lăng Hàn tùy ý vươn tay, hai ngón tay kẹp lại cổ tay Đoàn Quân làm đối phương không thể đấm tới gần nửa.
Mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, đại chiêu bị Lăng Hàn nhẹ nhàng hóa giải?
Thực lực của tiểu tử này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Công kích của đám người Mạo Thư Ngọc lúc này mới đánh tới.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tất cả rơi vào người Đoàn Quân, đánh gã bay ra ngoài.
Nhưng Đoàn Quân cực kỳ mạnh, bị tám người cùng đánh trúng mà gã vẫn đứng lên dược, khóe môi chảy máu, có vẻ rất yếu.
Dù vậy đủ làm người ta rung động, hèn gì Đoàn Quân có thể trở thành đệ nhất nhân Thanh Long quân, chỉ nhằm vào điểm này không có người thứ hai làm được. Không tính Lăng Hàn, hắn đã vượt xa tầng này.
Đoàn Quân cười to bảo:
- Ha ha ha ha, lợi hại!
Đoàn Quân vừa cười vừa ho ra máu nhưng gã không quan tâm, không nhục khi bị thua.
Đoàn Quân hỏi Lăng Hàn:
- Ngươi tên gì?
- Lăng Hàn.
Đoàn Quân thì thào:
- Lăng Hàn.
Đoàn Quân lớn tiếng nói:
- Tốt, ta nhớ kỹ ngươi, có rảnh cùng nhau uống rượu, cùng tán gái đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.