Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1813: Cái gì là Trảm Trần




Ngươi rất bất phàm.
Không phải Trương Tam hay Lý Tứ khen mà là đánh giá của vị cường giả Tam Trảm.
Lăng Hàn khiêm tốn nói:
- Tiền bối quá khen.
Mạo Đại cười bảo:
- Không cần khiêm tốn, khiêm tốn quá mức là kiêu ngạo.
Lăng Hàn cười nói:
- Đúng là vãn bối rất bất phàm, chưa gặp đối thủ trong cùng đẳng cấp.
Mạo Đại sửng sốt sau đó cười phá lên:
- Ha ha ha! Thú vị, rất thú vị.
Mạo Đại dừng cười:
- Ở trước mặt ta mà vẫn dõng dạc nói chuyện giống như ngươi cho đến nay chỉ có một người trẻ tuổi làm được.
Lăng Hàn nói:
- Đó là vì tiền bối bình dị gần gũi nên vãn bối mới dám nói thẳng.
Mạo Đại vươn tay điểm hướng Lăng Hàn:
- Vuốt mông ngựa giỏi, ta rất hưởng thụ.
Mạo Đại chắp tay sau lưng bước đi:
- Đi dạo với ta.
Lăng Hàn cất bước đi theo, đương nhiên sẽ không đi song song với Mạo Đại mà tụt sau một bước nhỏ.
Mạo Đại đột nhiên hỏi:
- Ngươi đến một ngàn ngàn vạn ngôi sao mới đột phá Sáng Thế cảnh đúng không?
Lăng Hàn do dự một chút mới đáp:
- Đúng vậy!
Mạo Đại đã bày ra thiện ý, hơn nữa giở trò khôn vặt trước mặt cường giả như vậy là không khôn ngoan.
Mạo Đại tạm dừng, sau đó bình tĩnh nói:
- Không ngờ Mạo Đại ta thật sự gặp một thiên tài tu ra Hằng Hà cực cảnh thật sự. Người trẻ tuổi, ta rút lại lời bình lúc trước, ngươi không phải rất bất phàm mà là siêu phàm!
Đánh giá này rất cao, siêu phàm, thoát tục.
Lăng Hàn cười cười, Mạo Đại đã bảo hắn đừng khiêm tốn vậy hắn sẽ không khách sáo. Đúng là hắn rất ghê gớm, đánh nhau với cùng đẳng cấp thì chỉ có thánh tử, thánh nữ của đại giáo mới sánh bằng được, ví dụ như Hổ Nữu.
Mạo Đại bỗng đổi đề tài hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi có biết cái gì là Trảm Trần không?
Trảm Trần? Chẳng phải là cắt đứt duyên trần sao?
Lăng Hàn suy nghĩ, nói:
- Là chém mình một đao, vứt bỏ tình cảm quý giá nhất của mình.
Mạo Đại gật đầu nói:
- Thiên đạo lạnh lùng, vô tình, muốn trường sinh bất tử thì phải trả giá. Năm xưa ta yêu quý nhất là thê tử, nữ nhi của mình. Ta chém mình ba đao, mặc cho ta cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể tìm về cảm giác năm xưa đối với thê tử, nữ nhi.
Đây là bi ai, rõ ràng từng yêu tận xương nhưng bây giờ không thể nhớ lại cảm giác cũ, vì đây là tự mình chém, đứt sạch sẽ.
Lăng Hàn hơi hiểu tại sao Giang Vô Thương thà từ bỏ hy vọng báo thù cũng không chịu đột phá Trảm Trần, vì từ ý nghĩa nào đó sau khi Trảm Trần thì mình không còn là mình.
Mạo Đại khẽ thở dài:
- Đây là tiếc nuối cả đời ta, cũng vĩnh viễn không cách nào bù đắp.
Mạo Đại nhìn Lăng Hàn, hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi có thứ gì mình xem trọng không muốn vứt bỏ không?
Lăng Hàn gạt đầu ngay:
- Có!
Chắc chắn có cách nào đó để chém đao kia chỉ dứt bỏ tình cảm hắn không quá chú trọng.
Mạo Đại nhìn Lăng Hàn, chậm rãi nói:
- Một số người không muốn chém đứt thứ mình yêu quý, cố ý giở trò với ký ức của mình, biến mình thành một người khác, yêu người khác, định chờ lúc Trảm Trần thì dùng tình cảm này thay thế. Nhưng trước đại đạo thiên địa thì võ giả sẽ trực diện bản tâm, mặc cho ngươi giở trò gì đều uổng phí. Muốn vào Trảm Trần thì phải chém duyên trần ràng buộc sâu nhất với ngươi.
Lăng Hàn run rẩy, hắn có rất nhiều người yêu quý, đều là ký ức hắn không muốn chém đứt.
Mạo Đại thấy sắc mặt Lăng Hàn nghiêm trọng thì cười nói:
- Người đời cho rằng Trảm Trần chỉ có thể chém chính mình, nhưng không biết có một loại đạo Trảm Trần không chém vào bản thân.
Lăng Hàn kích động hỏi:
- Xin tiền bối chỉ giáo!
Lăng Hàn cong lưng sát đất, nếu có thể không chém mình mà thành Trảm Trần cảnh thì mấy lời Mạo Đại nói hôm nay quý giá còn hơn công pháp Tiên Vương.
Mạo Đại vui vẻ cười nói:
- Chém chính mình là tiểu đạo, đạo cường đại thật sự là... chém thiên địa!
Chém thiên địa!
Lăng Hàn há hốc mồm. Trảm Trần phải chém đứt duyên trần, dung hợp với đại đạo thiên địa. Chém thiên địa thì làm sao dung hợp đại đạo thiên địa? Bị bài xích mới đúng.
Mạo Đại giải thích rằng:
- Chém thiên địa là cách ta thấy trong một cổ tích. Năm xưa có vị vô thượng thiên kiêu chém thiên địa thành Sáng Thế cảnh, không nhờ lực lượng thiên địa, tự dựa vào bản thân cường đại. Ta là trời, là đất, lời ta nói là vạn pháp!
Nghe mấy câu sau Lăng Hàn sôi trào máu nóng, đây là con đường cường đại mà Lăng Hàn vẫn luôn theo đuổi.
- Nhưng chém chính mình đã khó như lên trời, huống chi là chém thiên địa?
Biểu tình Mạo Đại nghiêm túc nói:
- Chém thiên địa một đao ngươi sẽ bị thiên địa phản phệ, dù thành công chém thì khả năng chết rất lớn.
Biểu tình Lăng Hàn kiên quyết nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm mê kính, vãn bối cảm thấy có thể đi thử con đường này.
Mạo Đại gật đầu nói:
- Ngươi là một thiên tài thật sự, ta không muốn để ngươi có tiếc nuối như ta, hy vọng ngươi sẽ vượt qua ta biến càng mạnh hơn nữa. Với Hằng Hà cực độ đột phá Sáng Thế cảnh, trở thành Trảm Trần, ngươi tối đa chỉ vô địch cùng đẳng cấp. Cùng đẳng cấp là Nhất Trảm đấu với Nhất Trảm, Nhị Trảm với Nhị Trảm. Nếu ngươi có thể từ cơ sở này, chém thiên địa tiến vào Trảm Trần thì có thể vượt một giai mà vẫn vô địch.
Chuyện này không thể tưởng tượng, mới vào Nhất Trảm đã có thể xử cường giả đỉnh Nhị Trảm! Nhưng trong Tiên Vực mấy ai làm được?
Chỉ Hằng Hà cực độ đã làm khó bao nhiêu người, rồi còn phải chém thiên địa, dù thành công chém xuống nhát đao kia đa số người không qua nổi thiên địa phản phệ.
Chỉ có vương giả thật sự mới thành tựu vĩ tích như vậy.
- Theo bổn tọa biết gần Thương Nguyệt thành có bảy chỗ bí cảnh Trảm Trần, trong đó Lâm Trần Uyên rất nhanh sẽ mở ra, có lực lượng thiên địa mạnh nhất. Theo bổn tọa suy tính đủ cho ngươi chém thiên địa. Nhưng hai năm sau Lâm Trần Uyên mới mở, chút thời gian này rất ngắn cho ngươi đến đỉnh Thánh Vương, tích lũy đủ lĩnh ngộ. Lần sau Lâm Trần Uyên mở ra là một ngàn vạn năm sau.
Mạo Đại tiếc nuối lắc đầu. Muốn chém một đao thiên địa cần có lực lượng thiên địa cường đại, chỉ Lâm Trần Uyên mới phù hợp yêu cầu, nhưng thời gian không đúng.
- Nhưng chờ ngươi đến đỉnh Thánh Vương có thể đi khắp nơi xem, Tiên Vực rất lớn, sẽ có bí cảnh Trảm Trần ngang bằng Lâm Trần Uyên.
Lăng Hàn lại vái cảm ơn, những tư liệu này đối với người khác là vớ vẩn, dù biết không thể chém mình thì sao? Không cách nào chém thiên địa. Nhưng với Lăng Hàn là rất quý giá, giải quyết vấn đề lớn luôn làm hắn lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.