Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1809: Một lưới bắt hết




Nữ Hoàng lắc người biến ra chín phân thân, mười Nữ Hoàng như bươm bướm bay lượn, bay đến đâu mang theo gió tanh mưa máu tới đó. Các sơn tặc biến thành xác chết gục ngã, không ai đỡ nổi chiêu thứ hai của Nữ Hoàng dù bây giờ nàng đã tách ra mười phân thân giết chóc.
Thấy cảnh này đội Lăng Hàn sôi trào.
Thì ra đám sơn tặc này yếu như vậy?
Không không không, không phải bọn sơn tặc quá yêu mà là Nữ Hoàng siêu mạnh! Trời, cứ nghĩ chỉ có Lăng Hàn mạnh, nhưng một người mạnh mấy sao đồ hết sơn tặc được. Có Nữ Hoàng hỗ trợ thì khác, một công một thủ, đủ bảo vệ bọn họ không có một người chết.
Lời Lăng Hàn đã hứa không bị sét mẻ chút nào.
Bọn họ sôi trào lao vào đám sơn tặc:
- Giết!
Nữ Hoàng đại khai sát giới, Lăng Hàn thì kiểm soát toàn cục. Lăng Hàn mở thần thức ra, ai gặp nguy hiểm hắn sẽ chém ra Lôi Đình kiếm pháp, nhanh không tả nổi. Miễn đối thủ không phải lão tổ Trảm Trần thì Lăng Hàn có thể cứu người thành công.
Thời gian lâu mọi người phát hiện ra điểm này, các tân binh tăng can đảm lên nhiều, cái này tương đương với bảo hiểm sinh mạng nên rất vũ dũng. Ngược lại bên sơn tặc thì vì giết mãi không chết một Thương Nguyệt quân nào, thậm chí không tổn hại nặng được nên sĩ khí tụt thấp.
Thủ lĩnh sơn tặc lớn tiếng kêu gọi, bỏ chạy trước:
- Rút! Rút! Rút!
Nhưng Nữ Hoàng truy kích thì ai chạy thoát được.
Rất nhanh đám sơn tặc bị diệt hết chỉ còn ba người sống để ép cung.
Đây là trận đại thắng sướng lâm li, phe Thương Nguyệt quân không ai bị thương nặng, vài người bị thương nhẹ. Dù quân chính quy đến chiến tích cũng không hơn bọn họ.
Nên mọi người rất là phấn chấn, bọn họ biết thắng nhẹ nhàng vậy là nhờ có Lăng Hàn, Nữ Hoàng. Qua trận này lòng tự tin đều trở về với họ.
Bọn họ bị chừa lại thì sao, miễn có đội trưởng và phu nhân đội trưởng ở thì có đội nào đấu lại bọn họ?
Thực lực của võ giả là từ đánh nhau mà ra, Lăng Hàn dùng trận đại thắng này được toàn thể đội viên tôn trọng.
Lăng Hàn tách ra thẩm vấn riêng ba sơn tặc, đám sơn tặc này chưa phải là tất cả.
Lăng Hàn biết thủ lĩnh của sơn tặc tên Giang Vô Thương, thực lực siêu mạnh, mấy phó thủ lĩnh không đánh lại gã được. Số lượng sơn tặc còn lại khoảng ba trăm người.
Lăng Hàn quyết định đại bộ đội nghỉ ngơi tại chỗ, hắn và Nữ Hoàng thì giết vào ổ sơn tặc tiêu diệt hết tất cả.
Các đội viên phản đối quyết định này, mọi người cho rằng rất nguy hiểm. Trong sơn tặc trừ một thủ lĩnh cực kỳ vũ dũng ra còn có tám phó thủ lĩnh, đều rất mạnh. Huống chi sơn tặc có ba mươi mấy đỉnh Thánh Vương, hơn xa Ngũ Tinh nói chỉ có mười người, Lăng Hàn và Nữ Hoàng xông vào hang ổ như vậy quá nguy hiểm.
- Đội trưởng, thực lực của sơn tặc cao hơn xa tư liệu chúng ta có được, chúng ta không cần cứng rắn va chạm, mang tình báo về thì có công không lỗi.
- Đúng rồi, đội trưởng suy nghĩ lại đi.
Mọi người đều khuyên nhủ, bọn họ thật lòng bênh vực Lăng Hàn. Vị đội trưởng này và phu nhân quá mạnh, không chừng qua mấy vạn, mấy ức năm sẽ trở thành lão tổ Trảm Trần, khi đó tình cảm hôm nay rất quý giá.
Lăng Hàn cười cười nhưng kiên quyết lắc đầu, hắn phải đi ổ sơn tặc.
Tại sao? Đơn giản, đám sơn tặc cướp bao nhiêu thương đội rồi? Toàn bộ đều cướp sạch, mấy năm ngắn ngủi chúng đã tích lũy tài phú khổng lồ, Lăng Hàn đi thanh trừ thì mọi đồ vật thuộc về hắn. Báo cáo tình báo thì được lợi gì?
Lăng Hàn và Nữ Hoàng xuất phát, ba sơn tặc đã khai địa điểm ổ sơn tặc nên hai người chỉ cần đi theo tuyến đường là được. Với thực lực hiện tại bọn họ không sợ có cạm bẫy, mai phục. Mặc cho sơn tặc đưa ra cái gì hai người đều có thể trấn áp.
Đường núi rất khó đi, nếu bay trên trời sẽ bị rừng cây rậm rạp che đường dễ đi nhầm, nên Lăng Hàn, Nữ Hoàng mất nửa ngày mới đến sơn trại.
Nếu không có tình báo của ba sơn tặc thì chỗ này thật khó tìm, rất ẩn khuất. Hèn gì lúc trước có thương đội lớn mời nhiều cao thủ thanh trừ mà không hết.
Lối vào ổ sơn tặc rất ẩn khuất, giữa hai khối nham thạch, phải co rút xương cốt mới chen qua được, sau khi qua trước mắt rộng mở hẳn ra.
Một sơn cốc to lớn đập vào mắt, trong cốc có một cây to đâm trời, xòe tán cây lớn che kín sơn cốc. Nếu không đi đường đó muốn phát hiện sơn cốc này cần vận may rất lớn.
Hai người vừa xuất hiện liền hấp dẫn đám sơn tặc chú ý.
- A? Có kẻ xâm nhập!
- Chết mất, sao nương môn này đẹp thế!
Vì chỉ có Lăng Hàn nên Nữ Hoàng gỡ khăn che mặt lộ ra khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Đám sơn tặc nhìn trố mắt quên mất mình là ai.
Lăng Hàn âm trầm cười, năm ngón tay xòe ra.
Vèo!
Lăng Hàn bắn ra hơn mười kiếm khí.
Phập phập phập!
Mười một sơn tặc lập tức ngã xuống, máu tươi chảy đầy đất.
Sáng Thế cảnh trong Tiên Vực không là gì, nên chết không khiến thiên địa cùng bi, chỉ có Tiên Vương chết mới khiến cõi đời buồn.
Lối vào có mười hai sơn tặc, một sơn tặc sống sót còn cười dâm, chợt rùng mình sợ hãi hét to xoay người chạy, vừa chạy vừa gào ra kinh hoàng đến tột độ, tiếng hét nháy mắt truyền khắp cả sơn cốc.
Lăng Hàn cố ý chừa một người sống để đối phương dụ ra tất cả sơn tặc.
Lăng Hàn không nương tay, đám sơn tặc này quá tàn nhẫn, mỗi lần đánh cướp không chừa người sống. Nếu có nữ giới rơi vào tay bọn chúng thì càng sống không bằng chết, nhận hết hành hạ rồi bị giết.
Đối với đám súc sinh không cần lưu tình.
Rất nhanh các sơn tặc chạy ra khỏi nhà đá, phòng gỗ. Bọn chúng cầm vũ khí, cực kỳ hung hãn.
Làm sơn tặc cơ bản là gây sự trong thành, có lẽ là người tốt bị ác bá đẩy vào ổ tặc. Nhưng sau khi làm sơn tặc thì mỗi người đã bán lương tâm, không chuyện ác nào không làm. Dù vốn là người lương thiện cũng bị lạc trong giết chóc, tâm linh vặn vẹo cho rằng mình chịu bất công, trả thù lên người vô tội.
Thấy Nữ Hoàng rồi mỗi sơn tặc nhìn đăm đăm:
- Cô nàng đẹp quá!
Nữ Hoàng đẹp lấn át tất cả, dù trong trạng thái đối địch cũng khiến người vui vẻ thoải mái.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Nương tử là của ta, các ngươi đừng mơ. Ai là Giang Vô Thương đi ra nhận cái chết!
Một nam nhân trung niên bước ra:
- Ha ha ha! Chỉ bằng vào tiểu nhân vật như ngươi mà cũng mơ kinh động lão đại của chúng ta?
Nam nhân trung niên là một phó thủ lĩnh trong sơn tặc, thực lực xứng là trùm trong đỉnh Thánh Vương.
Đây là dùng vô số mài ra, trong Tiên Vực rất dễ bước vào Sáng Thế cảnh, muốn đến đỉnh đại viên mãn cũng dễ, bốn mươi ức năm dài là có thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.