Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1803: Chiến với Đinh Khiếu Trần




Đó là một nữ nhân toàn thân bao trùm trong váy dài, khuôn mặt cứng nhắc, thoạt trông khoảng hai mươi mấy tuổi nhưng mặt khắc khổ như ai nợ tiền nàng, khiến người xem là ghét. Nữ nhân ra tay tàn nhẫn, điều khiển quy tắc hắc ám rất hiếm thấy. Hắc ám quét qua, mọi thứ bị ăn mòn, cực kỳ đáng sợ.
Lăng Hàn cũng tu quy tắc hắc ám là Cực Dạ Chi Ám nhưng nghiêng về phụ trợ, khác hẳn loại ăn mòn đầy sức phá hoại.
Lăng Hàn bĩu môi sang hướng khác:
- Còn có thiếu niên kia nữa.
Thiếu niên kia khoảng mười sáu, bảy tuổi, mặt còn nét trẻ con, thỉnh thoảng nở nụ cười ngại ngùng. Nhưng nếu ai cho rằng người này vô hại thì xui xẻo.
Thiếu niên dùng kiếm, tốc độ siêu nhanh, rất sắc bén. Lúc trước thiếu niên liên tục ra mười một kiếm chặt đứt binh khí của đối phương, cuối cùng một kiếm đâm vào ngực đối thủ. Nếu không phải Đinh Hổ khẽ hừ đẩy lui thiếu niên thì đối thủ của gã đã là xác chết.
Âm hiểm, độc ác, vô tình.
Đây là Lăng Hàn dán nhãn cho thiếu niên, gã nên đi làm thích khách, làm quân nhân thì chôn vùi thiên phú.
Thiếu niên hấp dẫn Đinh Hổ chú ý, tuy gã hừ mũi bất mãn thiếu niên xuống tay ác với đồng bạn nhưng cũng vì thế mà xem kỹ thiếu niên. Nhân tài như vậy đáng để chiêu nạp vào Đinh gia, nếu bồi dưỡng tốt sẽ là sát thủ đẳng cấp Trảm Trần.
Sức chiến đấu là tiêu chuẩn quan trọng nhất nhất đo lường cường giả, nhưng trên đời không có quy định cường giả sẽ không chết trong tay kẻ yếu.
Tất nhiên Sáng Thế cảnh muốn giết Trảm Trần là chuyện không thể nào, nhưng Nhất Trảm giết Nhị Trảm, Tam Trảm không phải là mơ. Ví dụ này thường xảy ra với sát thủ. Không ai có thể luôn giữ trạng thái chiến đấu tốt nhất, luôn sẽ có lúc lơ là. Một sát thủ ưu tú sẽ nắm bắt được khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua này rồi ra tay lấy mạng.
Thiếu niên ở trong mắt Đinh Hổ là báu vật.
Tiếc rằng dù Đinh Hổ động lòng nhưng không dám trực tiếp đưa thiếu niên về Đinh gia.
Ba gia tộc lớn có quy định nhân tài như vậy phải cạnh tranh công bằng, nhưng nếu Đinh Hổ phát hiện trước thì có thể kêu gia tộc hành động ngay, điều tra sở thích và sở ghét của thiếu niên, đúng bệnh hốt thuốc.
Sau chín mươi năm người không bị đào thải sẽ chính thức tham gia Thương Nguyệt quân, trong chín mươi năm đó cũng là ba gia tộc xài đủ trò. Có hứa cho lợi lớn, có kén rể, tranh giành nhân tài quan trọng.
Phần lớn thời gian không có ai lọt vào pháp nhãn của ba gia tộc lớn, thiên tài rất hiếm hoi.
Ví dụ Mạo Đại ngày xưa bị bao nhiêu là quý nữ của ba gia tộc lớn xem trọng, bất ngờ là gã không chọn ai, cũng vì vậy không bị ba gia tộc khống chế, giữ địa vị độc lập tuyệt đối, giờ thì đã siêu nhiên khiến ba gia tộc tranh giành chiêu lãm.
Cuộc chiến lôi đài tiếp tục. Nữ Hoàng tỏ vẻ sẽ không đi cạnh tranh chức đội trưởng, nàng muốn ở cùng Lăng Hàn. Trong hai người chắc chắn có một người sẽ làm binh, không thì đội khác nhau sẽ cạnh tranh nhau.
Cường giả ra tay, trong quân chỉ phục dũng giả, nếu ngươi thừa dịp đối thủ kiệt sức mới đánh bại thì dù ngươi làm đội trưởng bên dưới ai thèm phục ngươi?
Mạo Thư Ngọc đã tham gia vào chiến đấu, nàng là Sáng Thế cảnh đại viên mãn, lại có tư chất tam tinh, sức chiến đấu cực mạnh nên dễ dàng giành lấy vị trí lôi chủ.
Lăng Hàn luyến tiếc buông tay Nữ Hoàng:
- Ta đi đây.
Nữ Hoàng dịu dàng gật đầu, mắt đa tình làm lòng người say:
- Ừm!
Lăng Hàn nhảy lên đến trước mặt một người.
Là Đinh Khiếu Trần.
- Ủa?
- A?
- A!
Thấy Lăng Hàn khiêu chiến Đinh Khiếu Trần thì nhiều người giật mình bật thốt.
Người lúc trước khiêu chiến Đinh Khiếu Trần đều thua thảm, đã sắp hết nửa canh giờ không ai khiêu chiến với gã nữa, sắp trở thành người đầu tiên không cần qua ba ngày đã làm đội trưởng, nhưng bị Lăng Hàn phá hỏng.
Lần này Đinh Khiếu Trần phải chờ thêm nửa canh giờ nữa mới được.
Tại sao phải khiêu chiến với Đinh Khiếu Trần? Chẳng khác nào tự hại mình.
Đinh Khiếu Trần sửng sốt sau đó sắc mặt âm trầm, lúc trước gã không bắt lấy cơ hội không ngờ Lăng Hàn tự đưa lên cửa, tự tìm chết!
Nếu là phó thống lĩnh khác trong ba gia tộc lớn nếu Đinh Khiếu Trần muốn giết người sẽ bị ngăn cản, nhưng Đinh Hổ sẽ ngăn gã sao?
Ngươi chết chắc rồi!
Đinh Khiếu Trần cười khẩy nói:
- Phải nói ngươi ngu không ai bằng!
Lăng Hàn bình tĩnh nói:
- Miệng hôi quá, xuống giường chưa súc miệng sao?
Nói về đấu võ mồm thì Lăng Hàn không sợ ai.
Khóe môi Đinh Khiếu Trần cong lên:
- Bây giờ miệng của ngươi càng cứng tiếp theo chịu khổ càng lớn.
Đối diện một người phải chết thì Đinh Khiếu Trần rất có phong độ, không bị kích thích lỗ mãng.
Lăng Hàn cười tràn đầy khinh thường:
- Ha ha.
Dù Đinh Khiếu Trần có tu dưỡng cũng bị tiếng cười châm biếm chọc tức, biểu tình tức giận vô cùng. Đinh Khiếu Trần cố gắng hít sâu dặn lòng đừng chấp nhặt với tiểu tử này, giết là xong.
Đinh Khiếu Trần vỗ một chưởng:
- Tự chuốc lấy khổ!
Ầm!
Nguyên lực ngưng tụ thành bàn tay to, trên năm ngón tay có các mặt trời đen thui tỏa sáng, vô cùng quỷ dị.
Lăng Hàn phồng má.
Phù!
Năm mặt trời dần tắt, sau đó bàn tay hóa thành nguyên lực tan biến.
Cái này!
Mọi người giật nảy mình như mới trông thấy Lăng Hàn, nhìn hắn chằm chằm.
Đây thật sự là Sáng Thế cảnh đại cực vị sao? Thậm chí chưa đến đỉnh, cùng lắm là hậu kỳ.
Tư chất tam tinh rưỡi đáng sợ đến thế sao?
Đinh Hổ không kiềm được mở mắt ra quan sát Lăng Hàn. Với thực lực của Đinh Hổ có mở mắt hay không đều như nhau, thần thức quét qua đâu là tầm mắt gã đến đó. Nhưng cảnh tượng này quá giật mình, khiến gã bị rung động nên mới mở mắt ra.
Đinh Khiếu Trần ngây người nhìn Lăng Hàn, gã không dám tin chiêu này của mình bị hóa giải đơn giản như vậy.
Đây là tư chất tam tinh rưỡi? Khiến đối phương có thể vượt qua một tiểu cảnh giới đối kháng với gã?
Mợ, khoa trương quá vậy!
Đinh Khiếu Trần hít sâu tự nhủ lòng không thể bị ảnh hưởng, gã còn chưa sử dụng bí thuật. Chờ gã dùng bí thuật thì dễ dàng trấn áp một Sáng Thế cảnh đại cực vị.
- Có bản lĩnh, nhưng trước mặt ta đừng nói ngươi chỉ là đại cực vị, dù là đại viên mãn cũng sẽ bị ta trấn áp!
Bốp!
Đinh Khiếu Trần mới nói xong đã bị tát một bạt tai.
Là Lăng Hàn tát.
Tuyệt đối là cố ý, chờ Đinh Khiếu Trần nói hết câu mới tát, đánh mặt đau quá, vang rõ to.
Đinh Khiếu Trần rống to:
- A!
Ầm!
Tóc Đinh Khiếu Trần dựng đứng, đôi mắt hóa thành màu trắng như tia điện. Đinh Khiếu Trần giận thật sự, bị người tát mặt ngay trước công chúng thì sao chịu nổi?
Đinh Khiếu Trần rống to:
- Chết đi!
Lực lượng thời gian bao bọc toàn thân Đinh Khiếu Trần, gã lao vào Lăng Hàn, gã muốn nghiền nát cái tên chết tiệt này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.