Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1738: Điều kiện trao đổi




- Cũng vậy, cũng vậy!
Lăng Hàn xoay người liền đi, đã biết Khai Vân cấm địa chính là sào huyệt của Khai Vân Vương, vậy hắn liền biết ngày sau nên đi nơi nào tìm Khai Vân Vương.
Trọng Bát Độ nhìn bóng lưng của Lăng Hàn, ánh mắt hơi co rút lại, lộ ra sát ý, nhưng chung quy không có ra tay. Như hắn từng nói, đây là Long gia, hắn không chắc chắn ở dưới tình huống không phá hỏng Long gia bắt Lăng Hàn.
Lăng Hàn ra cửa, Cảnh Di cùng Dương Tử Ca đều lộ ra vẻ ngạo nghễ, bọn họ cũng không biết trong sân xảy ra chuyện gì, nhưng ở bọn hắn nghĩ, nếu thiếu chủ ra tay, Lăng Hàn tự nhiên chỉ có ngoan ngoãn nghe lời.
- Cút xa một chút, không nên trở lại chướng mắt!
Dương Tử Ca giễu cợt nói, hắn bị Lăng Hàn đánh một quyền, trong lòng tự nhiên cực kỳ hận Lăng Hàn.
Oành!
Lăng Hàn tiện tay một quyền, đánh vào trên mặt Dương Tử Ca, dùng lực lượng lớn thậm chí đánh bay đối phương, oành, cửa lớn bị phá tan, Dương Tử Ca nặng nề té trên đất, lăn vài vòng, cho đến khi va vào một cái trụ đá mới ngừng lại.
Hắn vừa giận vừa thẹn vừa sợ, Lăng Hàn lại còn dám ra tay? Mà hắn lại ở trước mặt thiếu chủ mất mặt xấu hổ lần thứ hai, điều này làm cho hắn mặt đỏ như máu, hận không thể xông lên bóp chết Lăng Hàn.
- Ngươi chết chắc rồi!
Hắn bò lên, nghểnh cổ quát, dám ở trước mặt thiếu chủ ra tay, đánh chó không nhìn chủ nhân sao?
Ân, tại sao không có động tĩnh?
Dương Tử Ca không khỏi quay đầu lại nhìn Trọng Bát Độ, ở trong ấn tượng của hắn, Trọng Bát Độ là người hết sức bao che khuyết điểm, xưa nay chỉ có hắn bắt nạt người khác, căn bản không cho người khác ngang ngược ở trên đầu mình.
Nhưng hiện tại chỉ cùng Lăng Hàn chơi trừng mắt, này là vì sao a?
Lần này lúng túng.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, xoay người mà đi, vươn ra tay, giơ giơ, nghênh ngang rời đi.
- Thiếu chủ, hắn quá kiêu ngạo, không thể...
Đùng!
Dương Tử Ca vội vàng tố khổ với Trọng Bát Độ, nhưng không ngờ lời còn chưa nói hết liền bị Trọng Bát Độ tát một cái, để hắn hoàn toàn sửng sốt.
- Cút!
Trọng Bát Độ phun ra một chữ, thật là một ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết nhìn sắc mặt người sao?
Cảnh Di khiếp sợ, nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua Trọng Bát Độ thất thố như vậy, đến cùng người trẻ tuổi kia có bản lãnh gì, lại có thể làm cho Trọng Bát Độ trút tức giận lên người thuộc hạ của mình.
...
Lăng Hàn trở lại viện của mình, suy nghĩ, nếu Trọng Bát Độ thực là hậu nhân của Khai Vân Vương, vậy bất luận làm sao hắn cũng muốn quấy tung hôn sự này.
Vấn đề là, làm sao quấy?
Lão tổ Long gia không có đi Mộc Đồ Tinh, vì lẽ đó có khả năng cực cao chưa từng nghe nói tên của hắn, vậy chiêu bài của hắn liền không thế nào dùng, mà nhìn Trọng Bát Độ biểu hiện, Khai Vân cấm địa tựa hồ rất đóng kín, tương tự không biết thân phận của hắn, để uy danh hiển hách của hắn không có đất dụng võ.
- Trước xem bên Long Hương Nguyệt kia như thế nào đã.
Lăng Hàn quyết định chờ, dù sao hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chiến tích huy hoàng chấn nhiếp, thực lực chân chính chỉ là Tiểu Thánh, vạn nhất doạ không được người, vậy Trung Thánh liền có thể để cho hắn đẹp mặt.
Không quá hai ngày, Long Ngữ San đột nhiên chạy tới.
- Ngươi thật giết hai vị Thánh Vương?
Nàng khó mà tin nổi hỏi.
Lăng Hàn cười nói:
- Không sai, ngươi đi đâu hỏi thăm cũng có thể, không có nửa điểm khuếch đại.
Long Ngữ San nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nhưng làm sao cũng không thể nào tin nổi, tên này làm sao xem cũng chỉ là một Hằng Hà Cảnh mà thôi, nhưng Long Hương Nguyệt há có thể ở điểm này lừa nàng? Nàng đột nhiên ra tay, tóm về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiện tay phản kích, sát trận trong cơ thể vận chuyển, bắn ra sức chiến đấu cấp bậc Tiểu Thánh, hơn nữa còn là cấp độ hàng đầu, dễ dàng liền cản lại đòn đánh này của Long Ngữ San.
Hắn cũng không có nhân lúc thắng truy kích, bởi vì Long Ngữ San chỉ là thăm dò thực lực của hắn mà thôi.
Long Ngữ San không khỏi khiếp sợ, trước Lăng Hàn tuyệt không có sử dụng Bảo khí gì, nhưng lực lượng bùng lên đủ để chống lại nàng. Từ điểm đó mà xem, nếu như hắn còn có lá bài tẩy gì, bạo phát một hồi, vậy tàn sát Thánh Vương thật không phải giả.
Nàng dừng một hồi nói:
- Ngươi thay ta làm một chuyện, ta liền tặng sừng rồng cho ngươi.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Nói một chút coi, là chuyện gì?
- Ta muốn ngươi nghĩ biện pháp, thay ta đẩy đi hôn sự với Trọng gia.
Long Ngữ San nói.
Ồ, cũng thật là có ý tứ, hắn vốn có ý phá chuyện hôn sự này, không nghĩ tới Long Ngữ San lại xem là điều kiện nói ra, chẳng khác gì là muốn tặng không hắn sừng Chân Long.
Hắn nói:
- Gả hay không, quyền lựa chọn ở ngươi, trực tiếp từ chối không phải được sao?
- Không được!
Long Ngữ San lắc đầu.
- Trọng gia có một vị Thánh Vương, nếu trực tiếp cự hôn, tất nhiên sẽ làm tức giận vị Thánh Vương này, Long gia sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Vì lẽ đó, chuyện này nhất định phải do ngươi tới làm!
Đây là muốn ta làm quỷ chết thay sao.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Nếu ngươi biết ta có thủ đoạn trấn áp Thánh Vương, tại sao không sợ ta trực tiếp ra tay cướp đoạt? Ngược lại chỉ là một cái sừng Chân Long mà thôi, ta hà tất hành hạ như thế?
- Nếu ngươi là loại người như vậy, không phải đã sớm ra tay rồi sao?
Long Ngữ San hỏi ngược lại.
- Vậy cũng không nhất định.
Lăng Hàn lắc đầu một cái.
- Muốn phát huy ra sức chiến đấu của Thánh Vương, tất nhiên phải bỏ ra cái giá khổng lồ, ngươi cảm thấy, đây là một cái sừng Chân Long có thể bù đắp sao?
Long Ngữ San cắn răng nói:
- Vậy ngươi còn muốn thêm điều kiện gì?
Lăng Hàn cười hì hì, cố ý lộ ra ánh mắt bất lương, ở thời điểm Long Ngữ San không nhịn được muốn tức giận, hắn nhún vai một cái nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi, ngược lại ta cũng xem tên kia không hợp mắt.
Long Ngữ San sững sờ, ngươi đây là trêu chọc người sao? Nhưng nếu Lăng Hàn đáp ứng, vậy tự nhiên tốt nhất. Nàng gật gù nói:
- Ngươi lập tức cầu hôn gia tộc, ta lại đổ thêm dầu vào lửa, để ngươi cùng Trọng Bát Độ lấy võ đấu đến quyết, đến thời điểm đấy ngươi đả thương hắn, ta liền có thể lấy phương thức không đắc tội Trọng gia, từ chối lời cầu hôn của ngươi, tương tự cũng không cần để ý tới Trọng gia.
Ngươi đúng là nghĩ rất đẹp.
Lăng Hàn gãi gãi đầu, nếu như đổi thành lúc bình thường, đắc tội một cấm địa đổi lấy một cái sừng Chân Long, kia là chuyện làm ăn thiệt thòi đến mức tận cùng, nhưng ai bảo Trọng Bát Độ là hậu nhân của Khai Vân Vương chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.