Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1727: Tiểu nhân làm dữ




Hắn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nhịn xuống kích động.
- Nói đi.
Hồ Lạc nhìn về phía Thái Miểu nói, thậm chí còn nở một nụ cười.
Thái Miểu được cổ vũ, hắn cũng không thèm nhìn tới Minh Tâm Thánh Nhân, chỉ lo nhìn thấy mặt của đối phương sẽ dao động quyết tâm của mình, dù sao cũng là sư phụ của hắn, sư uy rất nặng. Hắn sẽ vào lúc này xuất hiện, là đã hạ quyết tâm, muốn phản ra Vũ Viện.
Bị nhục lớn như vậy, hắn đã không mặt mũi ở Vũ Viện, mà Lăng Hàn là cái đinh trong mắt hắn nhất định phải diệt trừ, vừa vặn gặp phải người Hồ gia đến, hắn đương nhiên phải nắm lấy cơ hội này.
- Đại nhân, Lăng Hàn từ ba tháng trước trở về Vũ Viện, hiện tại đang bế quan ở trong viện của mình.
Hắn nói.
Cái này tự nhiên ở trong dự liệu của Hồ Lạc, vốn hắn định phát tác, hiện tại có Thái Miểu nói, hắn liền nhìn về phía Tinh Sa Đại Thánh cười nhạt nói:
- Các ngươi là lừa dối lão phu sao?
Câu nói này, hắn nói tới sát ý sôi trào.
Trong lòng Tinh Sa Đại Thánh run rẩy, kỳ thực ngược lại không phải bọn họ không muốn để cho Lăng Hàn đi ra... trước Lăng Hàn đã nói, chờ Hồ gia tới, hắn liền vận dụng lá bài tẩy, phát huy ra sức chiến đấu của Thánh Vương đỉnh cao, trực tiếp xóa đi hết thảy cường giả của Hồ gia.
Nhưng Lăng Hàn lại vô cùng thích bế quan, động một chút là chơi biến mất, để Tinh Sa Đại Thánh cũng rất bất đắc dĩ.
Thời điểm mấu chốt này, ngươi lại không gặp người!
Hắn quét mắt nhìn Thái Miểu, trong lòng không khỏi đại hận, nếu không có đệ tử này ăn cây táo rào cây sung, hắn sao sẽ bị động như thế? Chỉ cần cắn chết Lăng Hàn không ở chỗ này là được.
Tinh Sa Đại Thánh cũng không biết còn có chuỗi nhân quả a.
- Hả?
Hồ Lạc hơi run run, hắn đột nhiên lại bắt được chuỗi nhân quả, hắn hơi híp mắt, rất nhanh liền gặp một bóng người bay lượn tới. Ánh mắt của hắn lập tức đỏ lên, bởi vì cái này chính là “tử địch” của Hồ gia bọn họ.
Một Hằng Hà Cảnh lại cũng có thể trở thành tử địch của cấm địa, chuyện này quả thật chính là khôi hài, nhưng sự thực xác thực như vậy, ở trong tay của Lăng Hàn chết mất hai tên Thánh Nhân của Hồ gia.
Hai tên Thánh Nhân a!
Cho dù ở cấm địa, Thánh Nhân cũng không phải rau cải trắng, Hồ gia cũng chỉ có mười vị mà thôi. Mỗi một vị Thánh Nhân không biết tiêu tốn bao nhiêu đánh đổi mới bồi dưỡng ra được, chỉ là Thánh Dược cũng ăn không dưới ba cây, mỗi chết đi một vị đều là thiên đại tổn thất.
Hơn nữa, Hồ Phong là hi vọng tương lai của Hồ gia, tương tự chết ở trong tay ác tử này.
- Không tới chậm chứ?
Lăng Hàn cười nói, ánh mắt đảo qua Hồ gia chư Thánh trên đài cao, tương tự có sát ý lấp lóe.
Hồ Lạc ấn xuống sát ý nói:
- Nếu chính chủ đã đến đông đủ, liền bắt đầu luận bàn a... đúng rồi, lão phu nhìn người này không tệ, liền để bọn họ gia nhập Hồ gia chúng ta xuất chiến.
- Vâng, Lão tổ!
Hồ gia chư Thánh đều cười gật đầu.
Thái Miểu vừa nghe, khẽ cắn răng, quỳ lạy Hồ Lạc chín cái:
- Tạ ơn lão tổ tác thành!
Lần này, hắn là từ đầu đến đuôi đứng ở phía đối lập của Tinh Sa Vũ Viện, không còn đường quay đầu có thể đi rồi.
Công nhiên phản bội!
Phía dưới, hết thảy học viên đều trợn mắt nhìn Thái Miểu. Nơi này mỗi người đều không có hảo cảm với Hồ gia, lúc trước Hồ Anh Mộc hung hăng cỡ nào, đạp Vũ Viện ở dưới bàn chân, nhưng Thái Miểu lại nhận tặc làm cha, để mỗi người muốn làm thịt hắn!
Người, nên có một giới hạn!
Thái Miểu chỉ làm như không thấy, đã tới mức độ này, hắn cũng chỉ có một đường hắc đến cùng.
Hồ Lạc không khỏi lộ ra nụ cười, nhưng Thái Miểu ngoắc ngoắc tay nói:
- Lại đây!
Hắn một ra chỉ điểm, nhất thời có một vệt ánh sáng đi vào trong cơ thể Thái Miểu.
- Ngươi đánh trận đầu.
Thái Miểu đầu tiên là cả kinh, sau đó đại hỉ.
Hắn cảm giác đến trong cơ thể có một luồng lực lượng Hồng Hoang, để hắn cảm thấy một quyền có thể oanh thiên địa ra lỗ thủng.
Hồ gia chư Thánh cười gằn, một chỉ này gọi là Kinh Thần Chỉ, có thể hoàn toàn kích thích tiềm lực của một người ra, trong khoảng thời gian ngắn thu được chiến lực bạo phát, nhưng sau khi chiến một trận xong cả người liền phế bỏ.
Loại cặn bã này thật cho rằng có thể gia nhập Hồ gia? Cắt!
Nhưng Thái Miểu lại không biết, chỉ tưởng đây là năng lực nghịch thiên của Thánh Vương, để sức chiến đấu của hắn tăng vọt. Hắn lần thứ hai quỳ xuống nói:
- Tạ ơn lão tổ tác thành, tiểu nhân tất nhiên sẽ không phụ Lão tổ ưu ái!
Hắn tung người mà ra, lẫm lẫm liệt liệt nói:
- Ai đánh với ta một trận!
Nhiều học viên đều căm phẫn sục sôi, thật chưa từng thấy gia hỏa vô liêm sỉ như vậy!
- Ta đến!
Một tên bá chủ trong học viên nhảy ra, hắn là Vương giả tam viện, tên Sử Đăng.
- Ha ha ha ha!
Thái Miểu không nói hai lời, trực tiếp đấm ra một quyền, sát trận trong cơ thể dật động, phối hợp lực lượng kinh khủng của hắn hiện tại, oành, Sử Đăng không phải đối thủ, trực tiếp bị đánh bay ra khu vực chiến đấu.
Bốn phía, một mảnh không hề có một tiếng động.
Sử Đăng rủ tứ chi, cả người máu me đầm đìa, ở dưới đòn đánh này ít đi nửa cái mạng, đã hôn mê.
- Phế vật!
Thái Miểu gắt một cái, hiện tại hắn thực sự là vô cùng đắc ý.
Đây mới là lực lượng vô thượng hắn vẫn theo đuổi, buồn cười a, trước hắn vẫn khổ sở tu luyện, nhưng không nghĩ tới, chỉ cần cường giả ban tặng, hắn trong nháy mắt liền có thể nắm giữ.
Đây thực sự là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời của hắn!
- Cái kế tiếp!
Hắn chắp hai tay sau lưng, ngông cuồng tự đại.
- Ta!
- Ta!
- Ta!
Trong khoảng thời gian ngắn, lại có bốn tên học viên bá chủ đồng thời nhảy vào sân đấu, Nhậm Phi Vân chính là một người trong đó.
Đây thực sự là tiểu nhân đắc chí, để mỗi người không nhìn nổi, chỉ cảm thấy một kiếm chém hắn cũng quá tiện nghi, phải đóng đinh hắn ở cửa vũ viện, để vạn ngàn người hậu thế phỉ nhổ.
- Ta đến, các ngươi xuống đi.
- Không, để cho ta tới!
Bốn tên bá chủ tranh nhau chen lấn, muốn cùng Thái Miểu giao thủ.
- Khà khà, các ngươi cùng tiến lên đi!
Thái Miểu cười gằn, hắn chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể còn bành trướng, đạt đến mức độ khó tin, rõ ràng số lượng ngôi sao không có tăng nhanh, nhưng mỗi một ngôi sao đều tăng lớn không chỉ gấp mười lần, để lực lượng của hắn cũng thuận theo tăng vọt.
Hắn giết ra, đồng thời oanh kích về phía bốn tên bá chủ.
Oành oành oành, thế công của hắn thật đáng sợ, khiến cho bốn bá chủ nhất định phải ra tay, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn rơi vào hạ phong, bị Thái Miểu đè đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.