Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1722: Trở lại Tinh Sa Vũ Viện (Thượng)




Hắn đột nhiên ngẩn ra, then chốt là, không gian này có thể chứa đựng vật còn sống sao?
Nếu như có thể, liền có tác dụng.
Kẻ địch đánh tới một đòn, ta có thể trốn vào dị không gian này, thong dong né tránh.
Vậy trước tiên nắm giữ quy tắc này, mới có thể tiến hành thí nghiệm, đến cùng có thể dùng để thu nhận vật còn sống hay không.
Lúc này, dưới Luân Hồi Thụ một ngày có thể bằng mười năm, dược lực của Hư Không Hoa đại khái có thể kéo dài ba ngày nói cách khác, hắn gần như có ba mươi năm lĩnh ngộ.
Hắn ngồi xếp bằng, như một cây khô, cả người không có tỏa ra một chút xíu khí tức, đây là hắn thu lại tất cả tinh khí thần, hoàn toàn trút xuống ở trên lĩnh ngộ quy tắc.
Ba ngày trôi qua, đối với Lăng Hàn mà nói, là ròng rã ba mươi năm ngộ đạo.
Hắn mở hai mắt, lộ ra một nụ cười, hắn đã nắm giữ những quy tắc không gian này, đáng tiếc chính là, trong cây Hư Không Hoa này ẩn chứa quy tắc vô cùng có hạn.
- Đến thử xem!
Lăng Hàn ra Hắc Tháp, sau đó tiện tay lấy ra một con lợn rừng, tay phải nhấn một cái, con lợn rừng này liền kỳ dị mà biến mất.
Bị tạm thời ném vào trong dị không gian.
Vẻn vẹn chỉ một tức mà thôi, con lợn rừng này tái hiện, phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục sợ hãi. Vừa nãy tao ngộ đối với nó mà nói thật đáng sợ, đột nhiên ngăn cách ở trong một không gian xa lạ, hù chết bảo bảo.
- Có thể chứa đựng vật còn sống, bằng không ta không thể thu nó vào trong dị không gian.
Lăng Hàn tổng kết nói.
- Lại đến thử xem.
Hắn lần thứ hai ném lợn rừng vào dị không gian, sau đó đánh tới vị trí kia một quyền, toàn lực mà làm. Một cái hô hấp sau, lợn rừng rít gào xuất hiện, không hề tổn thương.
- Quả nhiên, có thể tránh né công kích!
Lăng Hàn vui vẻ nói.
- Có điều, có thể đạt tới trình độ nào?
Hắn còn muốn dùng lợn rừng thử một chút, nhưng nhìn thấy con lợn này dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, không khỏi nở nụ cười, ném vào Hắc Tháp.
- Xem ở ngươi có công, sau này sẽ không ăn ngươi.
Hắn đổi một cái bát ra, thu vào dị không gian, sau đó lấy Tiên Ma Kiếm chém tới.
Đùng, không gian phá nát, vậy cái bát tự nhiên cũng bị chém nát tan.
- Quả nhiên, ở trước mặt lực lượng nghiền ép hoặc quy tắc càng cao hơn, dị không gian này cũng không an toàn.
Lăng Hàn lẫm liệt, hắn nhấn mình một cái, xèo, bỗng nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện.
- Kỳ thực, công kích của đối thủ đánh tới, ta cũng có thể thu vào dị không gian, một tức sau lại đánh ra, cho dù chỉ chậm trong nháy mắt, vậy cũng đủ để ta né tránh.
- Loại quy tắc không gian này, ta có thể xưng là... Trục Xuất Thuật!
- Hẳn còn có càng nhiều công dụng, ta có thể chậm rãi khai phá.
- Hơn nữa, cảnh giới của ta bây giờ quá yếu, chờ thực lực của ta lại tăng lên một ít, liền có thể chậm rãi bù đắp những quy tắc không hoàn chỉnh này. Ta không thể từ không đến có, bỗng dưng biến ra quy tắc, nhưng có cơ sở tham khảo, vậy liền không thành vấn đề.
Lăng Hàn ra Hắc Tháp, Hải Không Tinh đã ở trong tầm mắt.
Xuyên Vân Toa rơi xuống đất, Lăng Hàn cất đi, nhanh chân đi về phía Loạn Ma Cung.
Hắn rất nhanh đi tới Loạn Ma Cung, Cuồng Loạn Ma Chủ tự mình tiếp kiến hắn. Lăng Hàn tiết lộ một chút bí mật của Tiên Vực, để vị Ma Chủ này cực kỳ khiếp sợ, cái này đánh vỡ nhận thức vô số năm qua của hắn.
Có điều, Ma Chủ chung quy là Ma Chủ, hắn rất nhanh liền tiếp nhận sự thực này.
Lăng Hàn cùng hắn ước định, một ngày kia mình có năng lực phá tan bình phong Tiên Vực, sẽ mang vị Ma Chủ này cùng một chỗ tiến vào Tiên Vực. Hắn lưu lại một ít bảo vật, kia là lấy từ trên người chừng trăm Thiên Ma Địa Ma Huyền Ma đến, tùy ý chọn vài món ra cũng đủ để Cuồng Loạn Ma Chủ trợn to hai mắt, trái tim thình thịch đập mạnh.
- Lăng Hàn, hai vị tỷ tỷ đâu?
Lăng Hàn mới vừa đi ra gian phòng của Cuồng Loạn Ma Chủ, liền thấy Vu Giác lập tức tiến lên đón, ngó dáo dác.
Lăng Hàn một cước đạp tới:
- Đó là thê tử của ta, ngươi qua chỗ khác chơi đi, còn dám suy nghĩ lung tung, ta biến ngươi thành thái giám!
Tiểu thụ mặt đầy oan ức nói nhỏ.
Mạc Ly đưa tiễn, khi biết chân chính cực hạn của Hằng Hà Cảnh là ngàn vạn ngôi sao, không khỏi giật mình há to miệng, ở trên người nàng có thể nhìn thấy vẻ mặt biến hóa rõ ràng như vậy, thực sự là hiếm thấy.
Lăng Hàn cho nàng một chút bí quyết nên chú ý, cái này đều là tất cả đại cấm địa vô số năm qua tổng kết ra, Âu Dương Thái Sơn nói cho hắn, mà Lăng Hàn đối với người ở bên cạnh là chưa bao giờ giấu làm của riêng, đặc biệt là ảo diệu võ đạo.
Hắn lần thứ hai lên đường, đi tới Hàn Vân Tinh, bái kiến Bá Kiếm Ma Chủ.
Lúc trước Cuồng Loạn Ma Chủ cùng Bá Kiếm Ma Chủ đều từng vì hắn dũng cảm đứng ra, nhân tình này hắn ghi nhớ.
Lăng Hàn đồng dạng hứa hẹn sẽ ở thời điểm tiến vào Tiên Vực mang theo Bá Kiếm Ma Chủ, cũng lưu lại một chút bảo vật làm tạ lễ, để vị Ma Chủ này vô cùng cảm khái, thực sự là thiện ác đều có báo.
- Lăng Hàn, ngươi phải nhớ về thăm ta.
Thời điểm hắn đi ra, Trúc Huyên ẩn tình đưa tình nói.
Lăng Hàn đối với nàng căn bản không hề có một chút ý nghĩ, liền ăn ngay nói thật, miễn cho làm lỡ người ta:
- Trúc cô nương, ta đã có mấy vị hồng nhan tri kỷ, ngươi một phen...
- Ta không nghe!
Trúc Huyên căn bản không cho hắn nói xong, hai tay bưng lỗ tai, xoay người liền chạy.
Lăng Hàn thở dài, chỉ mong cái này sẽ không phải là một đoạn nghiệt duyên, ngược lại hắn sẽ không lại đi trêu chọc nữ tử khác, chỉ là những hồng nhan bên người cũng đã làm cho hắn cực kỳ đau đầu.
Xuyên Vân Toa phá không mà đi, bay về phía đường nối hai giới.
Kỳ thực Minh Giới cũng có rất nhiều đường nối hai giới, cái nào cũng có thể tới Thần giới, nhưng Lăng Hàn lại không quen những nơi khác của Thần giới, vạn nhất từ lối đi khác đi ra càng xa hơn thì sao?
Quên đi, vẫn là từ đường cũ trở về, ngược lại chỉ là sự tình mấy năm.
Xuyên Vân Toa chạy đi, ba người Lăng Hàn ở trong Hắc Tháp tu luyện.
Hai năm trôi qua, bọn họ đã đi tới đường nối hai giới, mà thực lực của bọn họ so với hai năm trước đều có tiến bộ to lớn. Thiên Phượng Thần Nữ không chỉ bước vào Hằng Hà Cảnh, thậm chí đã đạt đến trung cực vị, mà Nữ Hoàng Đại Nhân thì đạt đến Hằng Hà Cảnh đại viên mãn đỉnh cao, đang cố gắng bước ra một bước mấu chốt… Cực Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.