Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1704: Giúp đỡ không tưởng tượng nổi




Mấy vị Thiên Ma đấu pháp, ngươi lại dám thò một chân vào, ngươi coi mình là ai? Sứ giả chính nghĩa là ai cũng có thể làm được sao? Ngươi có tư cách giữ gìn lẽ phải sao?
- Hừ, chúng ta chấp pháp, lùi sang một bên!
Huyền Ma Câu gia nói, hắn vung lại tay áo, có vẻ hơi không thích.
Có điều, Cổ Phong là Ma Chủ, tuy yếu hơn hắn một cấp độ, nhưng chung quy vẫn phải lưu chút tình cảm.
Nhưng Cổ Phong mười phân cố chấp nói:
- Lăng Hàn phải phạt, nhưng tội không đáng chết, kính xin các vị tiền bối khai ân!
Mọi người càng thêm kỳ quái, không thấy ngươi cùng Lăng Hàn có quan hệ cá nhân gì a, làm sao lại vào lúc này bảo vệ như vậy? Chẳng lẽ có giao tình không thể cho ai biết?
Ngay cả Lăng Hàn cũng có chút không tìm được manh mối, nếu như đổi Cổ Phong thành Vũ Hoàng, Phong Phá Vân, hay Loạn Tinh nữ hoàng, Hổ Nữu, vậy hắn không thấy lạ, đây là nghĩa khí huynh đệ, tình nghĩa phu thê.
Nhưng Cổ Phong? Hắn thậm chí chỉ biết tên của đối phương mà thôi.
- Tránh ra, bằng không ngay cả ngươi cũng trấn áp!
Câu gia Huyền Ma lạnh lùng nói, hắn vốn là phái đóng kín, đối với người không phải của cấm địa tràn ngập bài xích, nếu cho mặt không muốn, vậy cũng chớ trách hắn vô tình.
Cho rằng hắn không dám ra tay sao?
Cổ Phong hiện ra vẻ giãy dụa, song quyền nắm thật chặt, thời điểm mọi người cho rằng hắn muốn từ bỏ, lại thấy hắn nặng nề lắc đầu nói:
- Ta không tránh!
Thật can đảm!
Ngươi đến tột cùng là cái gì? Vừa không có quan hệ cá nhân, nhưng lại liều lĩnh nguy hiểm, cái này khiến người ta hoàn toàn không có cách nào lý giải. Lẽ nào, trên đời thật có người lý tưởng hóa như vậy, vì đại nghĩa không tiếc lấy ngọc kích đá?
- Hừ, vậy liền bắt luôn ngươi!
Câu gia Huyền Ma lạnh lùng nói.
- Cổ Phong!
Lăng Hàn ở phía sau kêu lên, lấy thần thức truyền âm.
- Chút nữa ta sẽ lấy thần thức bao vây ngươi, ngươi nhất thiết không nên chống cự.
Trong ánh mắt Cổ Phong lướt qua một đạo dị dạng, càng có một tia chống cự, nhưng hắn lại gật đầu.
Lăng Hàn đi lên vài bước, cười to nói:
- Ngày hôm nay chỉ tới đây thôi, giúp ta mang lời nói, bảo lão gia hoả của Đàm gia tự mình lại đây, ta sẽ ra gặp hắn, nếu không, các ngươi cả đời đều đừng hòng tìm được ta!
- Ngươi còn muốn trốn?
Câu gia Huyền Ma ra tay, tóm về phía Lăng Hàn, chỉ là hắn vừa giơ tay lên liền phát hiện Lăng Hàn không thấy.
Thật giống như hóa thành không khí, hoàn toàn biến mất rồi.
Không chỉ Lăng Hàn, ngay cả Cổ Phong cũng không thấy!
- Ừm!
Các Ma Chủ đều sững sờ, người đâu?
- Không có gợn sóng xé rách không gian, tuyệt không phải dùng Thuấn Di Phù rời đi.
- Không Gian Thần Khí!
Đám Ma Chủ rất nhanh xác định được, có mấy người lập tức lộ ra cười gằn, thực sự là chuyện cười, cho rằng trốn vào Không Gian Thần Khí liền không làm gì được ngươi? Bọn họ là Ma Chủ, bản thân liền có thể luyện chế Không Gian Thần Khí, muốn ở trước mặt bọn họ lừa dối qua ải?
Vô tri.
Bọn họ thả ra thần thức, tìm kiếm Không Gian Thần Khí này, nhưng mà, sắc mặt của bọn họ càng ngày càng nghiêm nghị, càng ngày càng khó coi.
Không tìm được, khắp nơi không tìm thấy.
Sao có thể có chuyện đó!
Mấy vị Ma Chủ hai mặt nhìn nhau, có thể từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy kinh ngạc.
Không Gian Thần Khí đâu?
- Cái này tuyệt không phải Không Gian Thần Khí!
- Nhưng mà có bảo vật gì, có thể vừa thu lấy vật còn sống, lại không có dấu vết?
- Hí!
Bọn họ đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh:
- Tiên Khí!
Tiên Khí a, ngay cả Tiên Vương cũng không nhất định nắm giữ, có thể có được tất nhiên là bá chủ trong Tiên Vương.
- Năm xưa náo động lớn, có Tiên Vương chết đi, thậm chí có tuyệt thế Tiên Vương sừng sững ở tầng thứ bảy, tầng thứ tám, vậy người này được Tiên Khí liền có thể.
- Không sai, hắn có thể dung hợp quy tắc hai giới, tất nhiên là được bảo tàng Tiên Vương, tu tập bí pháp Tiên Vương, hơn nữa còn nắm giữ Tiên Khí!
- Nhất định phải tìm ra hắn!
Vài tên Huyền Ma đều đỏ mắt, ngay cả Diệp Thừa Chương, Trịnh Cảnh cũng rục rà rục rịch, ở trước mặt bí pháp Tiên Vương, Tiên Khí, bọn họ cũng khống chế không được tham dục.
Nhưng mà, bằng bọn họ cũng muốn tìm ra Hắc Tháp?
Vọng tưởng!
Sau khi tìm vài ngày, bọn họ không thể không từ bỏ, thông báo tin tức này lên trên, mời người càng mạnh hơn đứng ra. Nhưng mà, dù Địa Ma, Thiên Ma đến thì đã có sao, chỉ là sừng sững ở Thần Đạo đỉnh cao mà thôi, làm sao có khả năng thấy huyền bí của Tiên đạo?
Âu Dương Thái Sơn cũng tới, hắn nổi trận lôi đình nói:
- Hóa ra, cái này chính là nguyên nhân các ngươi dẫn ta đi Nguyệt Lang Tinh, không phải không có người thủ hộ bí cảnh, mà là các ngươi muốn ra tay với Lăng Hàn!
- Là ai? Đứng ra cho lão phu! Là ai nghĩ ra chiêu trò nham hiểm như thế!
Vài tên Thiên Ma nhìn lẫn nhau, một người nói:
- Thái Sơn huynh, ngươi cũng không cần quá mức kích động. Cái gọi là thiên địa bảo vật, người có đức chiếm lấy, tiểu tử kia chỉ là một con giun dế, dựa vào cái gì có thể ôm Tiên Vương chí bảo?
Ánh mắt của Âu Dương Thái Sơn cực kỳ lạnh, phía sau hiện ra một Tinh Hà, lít nha lít nhít ngôi sao nhiều vô số kể, tỏa ra sắc thái mỹ lệ, mà trên người hắn cũng toả ra khí tức đáng sợ, thật giống như nhẹ nhàng chấn động, toàn bộ bí cảnh đều sẽ nứt toác.
Đây tuyệt đối có thể, Sáng Thế Cảnh đứng ở Thần Đạo đỉnh cao, đối với một giới này có lực phá hoại tuyệt đối.
- Các ngươi có đức sao?
Hắn dùng ngữ khí xem thường nói, đã phẫn nộ đến cực hạn.
- Ha ha, sự tình cũng đã phát sinh, còn nói những thứ này làm gì?
Một vị Thiên Ma đứng ra.
- Việc cấp bách, là để tiểu tử kia đi ra, dù sao sự tình tiến vào Tiên Vực còn phải dựa vào ở trên người hắn.
Âu Dương Thái Sơn đã tức giận đến không nói gì, các ngươi đối với người như thế, còn vọng tưởng Lăng Hàn trợ giúp bọn ngươi dung hợp hai giới?
- Lời công đạo mà nói, tiểu tử kia xác thực không xứng nắm giữ Tiên Vương truyền thừa, đây là của Tiên Vực di dân chúng ta! Có điều, nếu tiểu tử kia được Tiên Vương bảo tàng, chúng ta có thể cho phép hắn cùng tu luyện bí pháp Tiên Vương, nhưng Tiên Khí nhất định phải giao ra!
Lại một vị Thiên Ma nói.
Cái này hoang đường đến cực hạn, rõ ràng là bọn họ muốn cướp đồ vật của Lăng Hàn, nhưng còn giả vờ hào phóng, cho phép Lăng Hàn tu luyện bí pháp Tiên Vương, thật giống như khai ân rất lớn.
Âu Dương Thái Sơn lười nói chuyện, hắn quyết định chủ ý, chỉ cần Lăng Hàn xuất hiện, hắn liền mang theo đối phương rời đi. Người này là hắn mang vào, đương nhiên cũng phải không ít một sợi lông mà mang ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.