Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1694: Thanh Hà Cốc (Hạ)




- Cửu Trưởng lão!
Bọn họ vừa mới đi vào, liền có hai người bay đến, cả người đều tỏa ra khí tức khinh người.
Đây là hai vị Ma Chủ, tuy thực lực không bằng Âu Dương Thái Sơn, nhưng cực kỳ mạnh mẽ.
Âu Dương Thái Sơn gật gù nói:
- Cái này chính là Lăng Hàn, các ngươi dẫn hắn đi làm thủ tục một chút.
- Vâng!
Hai vị Ma Chủ này cung kính gật đầu, ở trước mặt Thiên Ma, Ma Chủ khác đều là giun dế mà thôi, không cho phép bọn họ bất kính.
Âu Dương Thái Sơn xoay người rời đi, hắn là Cửu Trưởng lão, cường giả đỉnh phong ở Minh Giới, làm sao có khả năng lãng phí thời gian ở trên việc vặt? Tuy chuyện như vậy giao cho hai Ma Chủ đến xử lý cũng là xa xỉ.
- Ta chính là Diệp Thừa Chương.
- Trịnh Cảnh.
Hai tên Ma chủ này tự giới thiệu mình một chút:
- Chúng ta đều là lão sư ở nơi này, sau này nếu tu luyện có cái gì không hiểu, có thể thỉnh giáo chúng ta. Trong trăm năm này, là do chúng ta tọa trấn.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Xin chào Diệp tiền bối, Trịnh tiền bối.
Hai Ma Chủ khẽ gật đầu, rất thoả mãn đối với thái độ của Lăng Hàn. Bọn họ tự nhiên cũng nghe nói, có một “tiểu gia hỏa” sắp trở thành Trưởng lão thứ mười bảy, nếu Lăng Hàn kiêu ngạo, ngay cả bọn họ cũng phải cung kính kêu mà tiếng “Thập Thất Trưởng lão”, cái này sẽ làm bọn họ phiền muộn đến nội thương.
Hiện tại nhiều bá chủ tạm thời đè xuống đề án này, mà Lăng Hàn biểu hiện ra thái độ lại vô cùng cung kính, điều này làm cho ấn tượng của bọn họ đối với Lăng Hàn tự nhiên là tốt hơn rất nhiều.
- Đến, trước an bài ngươi ở lại.
Cái bí cảnh này rất lớn, nhưng lớn đều là dòng sông kia, chỗ ở của bọn họ lại là hai bên vách đá của thung lũng, mở ra từng thạch thất, ngược lại cũng rất đặc sắc.
Nhưng mà, nơi này có thể trở thành Thánh Địa tu luyện cũng có đạo lý, Thanh Hà chạy chồm, tỏa ra linh khí vô tận, càng có đại đạo phù văn ở trong đó đan dệt, lắng nghe thanh âm cũng có thể được cảm ngộ đại đạo.
Đừng nói Hằng Hà Cảnh, ngay cả Sáng Thế Cảnh ở đây cũng có thể được ích lợi.
Hai vị Ma Chủ sắp xếp hắn ở lại xong liền rời đi, bọn họ cũng nói, nơi này cho phép đệ tử tu hành mang theo thê thất đến, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể quấy nhiễu đến người khác.
Lăng Hàn để Thiên Phượng Thần Nữ cùng Nữ Hoàng Đại Nhân đi ra, các nàng cũng kinh ngạc hoàn cảnh tu luyện ở nơi này, nhưng so sánh với Hắc Tháp lại kém xa.
Ngươi có Luân Hồi Thụ sao? Cái này ở Tiên Vực cũng là bảo vật vô thượng.
Tiểu Tháp cũng cho Lăng Hàn một tin tức tốt, sau khi luyện hóa một khối Hỗn Độn Nguyên Thạch khổng lồ kia, trình độ chữa trị của Hắc Tháp đã tiến một bước dài, Luân Hồi Thụ rất nhanh có thể lại tăng một nấc thang.
Hiện tại là một ngày bằng một năm, sau này có thể đạt đến trình độ một ngày mười năm!
Lăng Hàn đương nhiên cao hứng, nhưng cái này vẫn không có đạt đến trình độ chân chính của Luân Hồi Thụ, phải biết lần đầu tiên hắn uống Luân Hồi trà, là trải qua một thế, vậy một ngày bằng bao nhiêu năm?
Có tiến bộ chính là chuyện tốt, chỉ cần Hắc Tháp hoàn toàn khôi phục, một ngày nào đó, Luân Hồi Thụ sẽ phát huy ra hiệu quả hoàn toàn.
Thiên Phượng Thần Nữ càng muốn ở trong Hắc Tháp tu luyện, mà ưu thế Tiên thai của Nữ Hoàng liền thể hiện ra, nàng để chín phân thân tiếp tục tu luyện, chủ thân thì bồi tiếp Lăng Hàn, bắt đầu đi dạo ở trong thung lũng.
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Bọn họ chỉ vừa đi ra thạch thất, liền bị năm người ngăn chặn, mỗi một người đều là rồng phượng trong loài người.
Lăng Hàn nhìn năm người này một chút, cười nói:
- Không sai, ta là Lăng Hàn, mấy vị có chuyện gì sao?
- Ha ha, không có chuyện gì, chính là muốn nhìn một chút, một gia hỏa chỉ là Hằng Hà Cảnh trung cực vị, dựa vào cái gì có thể lên làm Trưởng lão!
Một thanh niên cười nói, nhưng trong giọng nói là mang theo xem thường rõ ràng.
Toàn thân hắn có lớp vảy màu đen, từng chiếc xước mang nhô lên, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Đây là một tên Hằng Hà Cảnh, nhưng khí tức của hắn mạnh mẽ lại vượt xa Hằng Hà Cảnh đại viên mãn bình thường, thật giống như chỉ cần nhẹ nhàng thổi một hơi, liền có thể đánh chết mấy trăm hơn nghìn Hằng Hà Cảnh đại viên mãn.
Hắn mạnh mẽ vượt xa đám người Mạc Ly, Chư Bát, tuyệt đối có thể sánh vai với Đàm Nhất.
Hằng Hà Cực Cảnh, hơn nữa tu ra số lượng ngôi sao có khả năng hơn hai triệu.
Lăng Hàn không khỏi âm thầm gật đầu, không hổ là thiên kiêu của cấm địa đi ra, xác thực kinh người. Hơn nữa, trước đó Âu Dương Thái Sơn nói Mạc Ly không có tư cách tới nơi này, cũng xác thực rất có đạo lý, chỉ là người này liền nghiền ép nàng không biết bao nhiêu lần.
- May là không có lên làm, nếu không liền muốn nháo ra một chuyện cười lớn!
Lại có một người cười to, khí tức của hắn không kém người trẻ tuổi vảy giáp chút nào, trên mặt cực kỳ xem thường Lăng Hàn.
- Cút nhanh lên!
Người trẻ tuổi thứ ba thì không có cười, nhưng đầy mặt lạnh lùng.
- Ngươi căn bản không xứng ngang hàng bọn ta, quả thực là kéo thấp cấp độ của chúng ta!
Hai người còn lại thì hai tay ôm ngực, một bộ thảnh thơi xem trò vui.
- Một đám con rệp!
Nữ Hoàng giận dữ, kích chỉ năm người này, đầy mặt uy nghiêm đáng sợ, lại dám nhục mạ Lăng Hàn của nàng!
Hả?
Năm người liếc mắt nhìn Nữ Hoàng, không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, dù bọn họ đều là thiên kiêu đứng đầu đương đại thì đã làm sao, ở trước mặt mị lực của nữ hoàng liền như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, vừa trải qua tình trường, tay chân luống cuống.
Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy, không chỉ đẹp, hơn nữa có một loại khí chất cao cao tại thượng, thật giống như bất luận nàng nói cái gì cũng đúng, khiến người ta cam tâm tình nguyện mà đi phục tùng.
Điều này hiển nhiên không phải chuyện thiên kiêu nên làm, nhưng năm người đều không thể tự kiềm chế, sẵn lòng quỳ gối ở dưới chân Nữ Hoàng, chỉ là hôn giày của nàng một cái, đời này liền đáng giá.
Có điều, Vương giả chung quy là Vương giả, năm người mạnh mẽ thu hồi tâm tình, thậm chí không dám nhìn Nữ Hoàng Đại Nhân nữa, chỉ lo mình sẽ triệt để đắm chìm.
- Như vậy đi, chúng ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi có thể đỡ lấy ta ba chiêu, chúng ta liền không đuổi ngươi đi, chỉ cần ngươi từ dưới quần của chúng ta chui qua một lần, liền cho phép ngươi lưu lại.
Người trẻ tuổi vảy giáp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.