Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1686: Tam Tổ (Thượng)




Đàm Phong không thể không xoay người lại chống đỡ, hắn tự tin mạnh hơn Cuồng Loạn Ma Chủ, nhưng vẫn không có bất cẩn đến trình độ có thể ngạnh kháng một đòn của đối phương. Hắn nhìn lại, Lăng Hàn đã nhân cơ hội trốn đến phía sau Cuồng Loạn Ma Chủ.
- Ngươi đây là đang tự tìm đường chết sao?
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, chỉ là Hoàng Ma mà thôi, ở trước mặt Đàm gia bọn họ căn bản không đáng nhắc tới, Ngũ Tổ trở lên đều có thể ung dung trấn áp.
Cuồng Loạn Ma Chủ phất tay áo nói:
- Di tích tranh bảo, sinh tử tự phụ! Huống hồ, người này lấy yếu chống mạnh, giết Đàm Nhất, chỉ có thể trách Đàm Nhất tài nghệ không bằng người, ngươi còn mặt dày ra tay, bản tọa khinh bỉ ngươi!
Nếu như không tất yếu, hắn thật không muốn gây xung đột với Đàm Phong, bằng không lúc mới bắt đầu bọn họ cũng sẽ không nhường bước, để năm người Đàm gia tiến vào. Nhưng hắn tự nhận thiếu nợ Lăng Hàn nhân tình, ở trước khi ân tình không có trả lại, hắn không cho phép Lăng Hàn chết, chí ít không thể chết ở trước mặt của hắn.
Đàm Phong cười gằn:
- Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám giết con cháu Đàm gia ta, cái tiền lệ này cũng không thể mở! Người này nhất định phải chết, nếu như ngươi bảo đảm hắn, ngươi cũng phải chết, tất cả người bên cạnh ngươi đều phải chết!
Rất bá đạo!
Mười sáu tên Ma Chủ khác đều lộ ra vẻ giận dữ, ngươi đây cũng quá điên, chạy đến địa bàn của bọn họ, còn diễu võ dương oai như vậy, thật sự cho rằng bọn họ đều là trang trí sao?
- Ha ha, bản tọa ngược lại muốn lĩnh giáo thực lực của đạo hữu một chút!
Bá Kiếm Ma Chủ đứng dậy, trong đôi mắt lóe lên chiến ý hừng hực, mặc dù hắn cùng Cuồng Loạn Ma Chủ đấu vô số năm, nhưng kỳ thực giao tình cá nhân là tương đối tốt.
Hắn cố ý đánh cược với Cuồng Loạn Ma Chủ, kỳ thực chính là có ý kết thân gia, lúc này đương nhiên là phải cùng tiến cùng lùi.
- Còn có ai?
Đàm Phong bắt đầu trào phúng.
- Muốn chết, mỗi một người đều đứng ra, để bản tọa phát một lần, miễn cho sau này giết sai người!
Nhiều Ma Chủ không ai không tức giận đến sắc mặt âm trầm, bọn họ người nào không phải chúa tể của một tinh vực, cao cao tại thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, ai dám không nghiêm khắc tuân theo? Bọn họ dồn dập đứng dậy, cũng không nói gì, chính là đứng thành một loạt như vậy, ý nghĩ rất rõ ràng.
- Ha ha, rất tốt! Rất tốt!
Đàm Phong liên tục cười lạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một góc tinh không.
Vù, một kim quang đại đạo rải đến, uy thế khủng bố trong nháy mắt bao phủ.
Kim quang đại đạo rải đến, một vị cường giả cũng xuất hiện theo, đây là một lão đầu tử nhìn qua chỉ hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, đầu đầy tóc tím, không gió mà bay, ở trong không khí bay múa phần phật.
Người này quá mạnh mẽ, dưới khí tràng bao phủ, để mỗi một tên Ma Chủ đều không ngừng run rẩy.
- Địa Ma!
Bọn người Bá Kiếm Ma Chủ kinh ngạc thốt lên.
Địa Ma, kia là tồn tại tương đương với Đại Thánh, đối đầu Tiểu Thánh, Hoàng Ma, một tay liền có thể trấn áp.
- Xin ra mắt tiền bối!
Đám Ma Chủ dồn dập chào, đây là một cường giả vô thượng, chí ít ở trong mười mấy tinh vực bốn phía, là không người nào có thể địch.
- Bái kiến Tam Tổ!
Bốn tên tiểu bối Đàm gia quỳ xuống, cực kỳ cung kính, ngay cả Đàm Phong cũng hơi khom người, tuy hắn nhìn qua so với lão giả này tuổi còn muốn lớn hơn một chút.
Cường giả này tên Đàm Vân, chính là một vị Chí Cường giả của Đàm gia, có thể được gọi là Tam Tổ chính là minh chứng.
Một môn hai Ma Chủ?
Bọn người Cuồng Kiếm Ma chủ khiếp sợ, trước nghe tiểu bối của Đàm gia gọi Đàm Phong là Lục Tổ, bọn họ còn tưởng rằng đây chỉ là một bối vị phổ thông mà thôi, nhưng hiện tại đến xem, Đàm gia còn có Ngũ Tổ, Tứ Tổ, Nhị Tổ, Đại Tổ a!
Tam Tổ cũng đã là Địa Ma, vậy Nhị Tổ, Đại Tổ mạnh cỡ nào?
Đàm gia này đến tột cùng là thế lực gì a, cũng thật đáng sợ!
Đàm Phong hành lễ xong, lập tức quay người sang, nhìn về phía đám người Cuồng Loạn Ma Chủ cười lạnh nói:
- Ngươi không phải là muốn bảo đảm tiểu tử kia mệnh sao? Ha ha ha, đến a, ra tay a!
Sắc mặt của Cuồng Loạn Ma Chủ âm trầm, hai tay giấu ở trong tay áo, nắm thật chặt, xương ngón tay hơi vang vọng.
Đạt đến độ cao như hắn, kỳ thực đã rất ít khi nổi giận, cao cao tại thượng như Thiên Thần, đâu thể nào có người dám ngỗ nghịch mình? Nhưng ai có thể ngờ tới, một vị Địa Ma sẽ giá lâm, ở trước mặt nhân vật như vậy, hắn yếu đuối đến như tiểu nhân vật vừa biết tu luyện.
Ma Chủ tứ cảnh, chênh lệch thực sự là quá to lớn, cái gọi là thiên tài mấy tinh mấy tinh, ở trước mặt chênh lệch như vậy chỉ có phần âm u thở dài.
- Ha ha ha ha!
Đàm Phong cười to, hắn xem thường ở trước mặt bọn tiểu bối trêu chọc uy phong, nhưng lần này bất đồng, mười mấy Ma Chủ lại dám ngăn cản mình, để hắn sinh tức giận.
Ta nhổ vào, món đồ gì!
Chỉ là giun dế Minh Giới, biết hắn đến từ phương nào sao? Tổ tiên là từ Tiên Vực cao quý mà đến, một ngón tay của hắn còn cao quý hơn những người này gộp lại gấp trăm lần!
- Các ngươi từng cái từng cái vừa nãy không phải rất hung hãn sao? A, làm sao không kiêu ngạo?
Đàm Phong đắc thế không tha người, tay chỉ về mười bảy vị Ma Chủ, cực kỳ xem thường.
- Lão Lục!
Đàm Vân cuối cùng mở miệng, âm thanh rất thấp, nhưng để Đàm Phong lập tức rùng mình, ngậm miệng lại. Hắn hơi dừng lại một chút mới nói:
- Bí cảnh ở đâu?
- Cái này...
Đàm Phong gãi gãi đầu, hắn cũng không biết a, trước chỉ muốn giết Lăng Hàn, đã quên còn có bí cảnh. Thấy Đàm Vân lộ ra vẻ không vui, hắn vội vàng nói:
- Tam Tổ, người này giết Nhất nhi, hơn nữa còn ở trong bí cảnh được Thánh quả cùng Ma Binh!
- Ồ?
Đàm Vân nhìn Lăng Hàn một chút, chỗ ánh mắt đảo qua, để Lăng Hàn cảm giác mình thật giống như biến thành trong suốt, không có một chút xíu bí mật có thể ẩn giấu. Hắn lạnh nhạt nói:
- Chỉ là Hằng Hà Cảnh trung cực vị, làm sao có khả năng giết Nhất nhi?
- Hắn có thể hoàn toàn kích hoạt một Ma Binh!
Đàm Phong nói.
Đàm Vân không khỏi kinh ngạc, một Hằng Hà Cảnh lại có thể hoàn toàn kích hoạt Ma Binh? Cái này quá khó mà tin nổi! Phải biết ngay cả Đàm Nhất cũng không thể nào làm được, ngươi không vào Sáng Thế Cảnh, liền không cách nào nắm giữ quy tắc thiên địa cấp bậc này.
- Bắt hắn!
Hắn nói, đối phó một tiểu bối Hằng Hà Cảnh tự nhiên xem thường tự mình ra tay.
Đàm Phong xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong miệng lại nói:
- Bây giờ còn có ai muốn ngăn cản bản tọa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.