Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1681: Nuốt giận vào bụng




Có pháp chỉ của Ma Chủ bảo vệ, sao có thể bị giết?
Có điều, một khi sử dụng pháp chỉ, thời gian kéo dài có hạn, mọi người phải ở lại trong này ba năm, liền không tin tấm pháp chỉ này có thể kéo dài thời gian lâu như vậy.
Giết sớm một chút, giết muộn một chút cũng không có gì, chỉ cần diệt khẩu bốn người này, đến thời điểm ấy có thể nói năm người này chết ở trong biển rộng, cái này không phải chuyện rất bình thường sao?
Các ngươi cái gì cũng không biết liền vào, chết rồi oán ai?
Kỳ thực Lăng Hàn cũng từng có dự định diệt khẩu, nhưng thứ nhất tâm hắn còn chưa đủ ác, thứ hai coi như giết bốn người này, lấy tính cách của Đàm Phong lại há có thể tin bọn họ?
Năm tiểu bối đều chết mất, hắn nhất định sẽ phát điên, liều lĩnh bắt mấy người trực tiếp sưu hồn, vẫn là không thể giấu diếm được.
Bởi vậy, hắn liền thoải mái.
Người chính là ta giết!
Nếu hắn được Hỗn Độn Nguyên Thạch, sau khi Tiểu Tháp luyện hóa, hắn có thể được một lần cơ hội quán lực, dưới Tiên Vương đều có thể giết, Hoàng Ma nho nhỏ tính là gì? Đương nhiên, có thể không lãng phí liền đừng lãng phí, cơ hội này hắn muốn để lại cho Bát Thạch cấm địa.
- Tiểu Tháp, có thể cho nhiều mấy cơ hội quán lực hay không, mỗi lần cho lực lượng yếu một ít liền được, tỷ như Trảm Trần là tốt rồi.
Hắn hỏi Tiểu Tháp, mặc kệ ở Thần Giới hay Minh Giới, Trảm Trần liền có thể nghiền ép Sáng Thế Cảnh.
- Có thể, ba lần, Sáng Thế Cảnh đại viên mãn.
Tiểu Tháp rất nhanh cho đáp lại.
- Điều kiện trước tiên là, ngươi phải lấy được khối Hỗn Độn Nguyên Thạch này cho ta.
- Ba lần? Mới Sáng Thế Cảnh đại viên mãn?
Lăng Hàn cò kè mặc cả.
- Không đúng, lẽ nào lực lượng của Tiên Vương chỉ có thể bằng ba Sáng Thế Cảnh?
- Tính không phải là tính như thế, ngươi có muốn hay không.
Tiểu Tháp vẫn kiêu ngạo như cũ.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Được rồi, ba lần liền ba lần đi.
Trước khi đi Tiên Vực, ba lần lực lượng của Sáng Thế Cảnh hẳn càng tốt hơn một lần lực lượng của Tiên Vương. Cùng lắm hắn lại cho “quỷ hút máu” Tiểu Tháp này nhiều chút Hỗn Độn Nguyên Thạch, được càng nhiều cơ hội quán lực.
Ai, vẫn là trước đây được, mỗi tăng lên một cảnh giới liền có thể được một lần cơ hội rót lực “miễn phí”.
Mọi người tiếp tục tiến lên, tuy Lăng Hàn thu được một viên Thánh quả, nhưng không có một người đưa ra muốn chia sẻ.
Đùa giỡn, người ta chẳng những có Ma Binh, hơn nữa còn có thể toàn diện kích hoạt, cái này ai dám chạm a.
Lăng Hàn ngồi trên phi thuyền, lấy ra đan dược ăn vào, cũng ném ra một đống lớn Chân Nguyên Thạch, hình thành linh khí đại trận, nhanh chóng bổ sung nguyên lực hắn tiêu hao.
Trên thuyền nhỏ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn, chỉ nhìn hắn có thể kích hoạt một Ma Binh, cái này đã đáng giá bọn họ phục.
Xích Hoang Cực lắc đầu một cái, hắn vốn tưởng rằng chỉ kém Lăng Hàn một tia, nhưng hiện tại xem ra, khoảng cách của song phương đã lớn đến vô cùng xa, để hắn chỉ có thể ngước nhìn. Tuy hắn không cam lòng, nhưng tiếp nhận sự thực này.
Nếu như ngay cả chênh lệch cũng không thể thừa nhận, vậy hắn cũng dám xưng thiên kiêu.
Phi thuyền tiến lên, mấy canh giờ sau, sóng lớn lại tới.
Lần này, bọn họ chịu đến thử thách to lớn, bởi vì Lăng Hàn còn đang khôi phục, chỉ có Mạc Ly có thể ra tay, sau khi bọn họ xông qua sóng lớn, phi thuyền trực tiếp đổ nát.
- Xem ra, phải dùng hậu chiêu rồi.
Mạc Ly lại ném ra một chiếc phi thuyền, bọn họ vì bí cảnh này tự nhiên làm đủ chuẩn bị.
- Tử Nguyên, Trương Quân, Đại Thành, Thanh Vũ, Hãn Long, Quảng Minh, các ngươi ngồi một chiếc phi thuyền khác trở về, có thể ở khu vực bên ngoài tìm kiếm thần dược.
- Vâng!
Sáu người bị điểm tên đều gật đầu, thực lực của bọn họ hơi yếu, sau đó ngay cả phi thuyền cũng không thể qua, nhất định phải lấy thân thể phi hành, bọn họ hoàn toàn là cản trở.
Bởi vậy, bọn họ còn không bằng lùi lại, dù sao hải vực cực lớn, khắp nơi đều có thần dược, không cần thiết liều chết về phía trước.
Mười người chia làm hai đội, một đội lui lại, một đội khác tiếp tục hướng phía trước, chỉ có Lăng Hàn, Mạc Ly, Xích Hoang Cực cùng Vu Giác.
Ngay sau đó thời điểm một đạo sóng lớn kéo tới, Lăng Hàn cũng khôi phục đến thất thất bát bát, nhưng cho dù hắn cùng Mạc Ly liên thủ cũng vô dụng, phi thuyền ngay lập tức phá hủy, đồng thời cũng tạo thành đả kích khổng lồ đối với bốn người.
Lăng Hàn không sợ, thể phách của hắn đủ chống đỡ, Mạc Ly cũng cản được, Xích Hoang Cực thì vô cùng thảm bại, nhưng Vương giả cấp ba dù sao cũng bất phàm, hắn cắn răng chống đỡ, trên cổ Vu Giác thì có một sợi dây chuyền, để hắn cũng miễn cưỡng vượt qua.
Cái này cũng là nguyên nhân Mạc Ly lưu lại bốn người này, những người khác căn bản không thể chịu nổi sóng lớn oanh kích, sau một đòn có khả năng xương cốt toàn thân nát bét.
Mạc Ly thật giống như mang theo vô số phi thuyền, phá huỷ một chiếc liền lại ném ra một chiếc, cái này có thể giảm thiểu bọn họ ở trong quá trình chạy đi tiêu hao nguyên lực, tuy không nhiều, nhưng thịt muỗi nhỏ cũng là thịt, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Cứ như vậy, sau ba tháng, một ngọn núi cao chọc trời đã gần trong gang tấc.
Đây là Hải Long Sơn.
Lăng Hàn ngửa đầu xem, nhưng cho dù lấy thị lực của hắn cũng không cách nào nhìn thấy trên đỉnh ngọn núi, thật giống như là đỉnh núi thông thiên. Nhưng nhìn kỹ, ngọn núi này càng có chút giống như một Nộ Long phóng lên trời.
Bốn người rơi xuống dưới chân núi, dựa theo Mạc Ly nói, không thể trực tiếp từ không trung bay lên núi, trên ngọn núi này khắp nơi có cấm chế đáng sợ, chạm vào hẳn phải chết!
Tổng cộng có chín mươi chín sơn đạo có thể trèo đỉnh, nhưng nếu sơn đạo nào có người đi rồi, vậy những người khác liền không cách nào lại lựa chọn con đường này nữa, trừ khi người leo núi đã chết... đây cũng không phải là chuyện không thể nào, bởi vì trên sơn đạo cũng có cấm chế, chỉ là số lượng tương đối ít mà thôi.
Đương nhiên, nếu không thể phá giải cấm chế, vậy cũng không cần miễn cưỡng xông vào, ngược lại chỉ ba năm mà thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ bị đá ra bí cảnh, không cần lo lắng sẽ vĩnh viễn vây ở chỗ này.
Mạc Ly cố ý căn dặn nhiều vài câu, để ba người không nên miễn cưỡng, có thể đi vào thì đi vào, không thể vào liền từ bỏ, không cần lấy tính mạng mạo hiểm, lúc này mới để bọn họ lựa chọn một con đường, bắt đầu leo núi.
Có điều, dọc theo đường đi, kỳ ngộ cũng không ít, bởi vì trên đất thỉnh thoảng liền có thể nhặt được bảo vật, có công pháp, có đan phương, có Bảo khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.