Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1643: Ta đến!




- Ta tới đón ngươi một chiêu!
Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt đánh vỡ bình tĩnh, một người trẻ tuổi đi ra.
Xoạt, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Lăng Hàn!
Không ai nghĩ tới, ngay cả chín Thánh cũng không đỡ nổi một đòn, nhưng Lăng Hàn sẽ vào lúc này đứng dậy.
- Lăng sư huynh!
Những học sinh mới không khỏi hô to, mỗi người vô cùng kích động.
Bọn họ tự nhiên không tin Lăng Hàn có thể mạnh hơn chín Thánh, nhưng dưới tình huống chín Thánh bị thua cũng dũng cảm đứng ra, điều này cần dũng khí cỡ nào?
Những học sinh cũ cũng thần tình kích động, bọn họ sớm nghe nói qua Lăng Hàn dám chống đối Thánh Mẫu, lá gan thực sự rất lớn, nhưng lần này là Thánh Nhân a, hơn nữa còn là Thánh Nhân cực kỳ hung hăng, chuyện này quả thật chính là cầm mệnh của mình mạo hiểm.
Có mấy người cảm thấy Lăng Hàn ngu xuẩn, không nên trổ tài huyết dũng như vậy, nhưng phần dũng khí này là đáng giá kính phục.
Có thể là chịu chết, nhưng cổ vũ tinh thần của Vũ Viện!
Có vài thứ không thể ném, một số thời khắc không thể cúi đầu!
- Chớ có hồ đồ, lui về!
Minh Tâm Thánh Nhân đứng vững, trợn mắt nhìn Lăng Hàn nói.
Đùa giỡn, hắn còn chưa có chết, đến phiên đệ tử của mình che ở phía trước hắn sao?
Nhưng Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Đại nhân, chỉ là một vô danh tiểu tốt từ xó xỉnh nào đó nhô ra, để ta tiếp hắn một chiêu thì đã làm sao?
Vô danh tiểu tốt?
Mọi người nghe, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, ngươi không phải rất ngông cuồng sao, chúng ta càng cuồng!
- Lăng sư huynh, khá lắm!
- Lăng sư huynh, ta yêu ngươi!
Những học sinh mới rít gào, bọn họ trẻ tuổi, trong cơ thể có nhiệt huyết chảy xuôi, một điểm liền ngay. Nhưng rất nhiều học sinh cũ cũng bị cảm hoá, gia nhập hàng ngũ hò hét, dù bọn họ bị Hồ Anh Mộc một chiêu giết chết toàn bộ, vậy cũng tuyệt không có thể yếu đi khí thế.
Người có thể thua, nhưng cờ không thể gãy.
Ánh mắt của Hồ Anh Mộc phát lạnh, chỉ là giun dế lại dám miệt thị mình? Hắn vẫy vẫy tay nói:
- Đến, bản tọa bảo đảm một chưởng đánh ngươi thành mảnh vỡ, mỗi một khối đều to nhỏ tương đồng.
Lăng Hàn phẩy phẩy tay:
- Đừng khoác lác, chờ sau đó liền bị mình làm mất mặt.
- Ha ha!
Hồ Anh Mộc cười to, người trẻ tuổi này cũng thật cuồng. Chà chà, mới hơn một trăm tuổi cũng đã đạt đến Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị đỉnh cao, phần tư chất này thật là có chút đáng sợ, ngay cả thiên kiêu đứng đầu của cấm địa bọn họ cũng chỉ như thế... còn giống như phải kém hơn một ít.
Tự tay giết thiên tài như vậy, hẳn rất có cảm giác thành công.
- Gia hỏa sinh nhi tử không hậu môn, mau lên đây, nếu có thể đánh được ta lui một bước, cẩu gia liền phục ngươi!
Trong đám người vang lên một thanh âm, rất tiện.
Không cần phải nói, khẳng định là Đại Hắc Cẩu, náo nhiệt giống như vậy làm sao có khả năng thiếu nó.
Hồ Anh Mộc nhất thời biến sắc, hắn nửa đời trước chiếu cố tu luyện, vẫn không có cân nhắc sự tình đời sau, sau khi bước vào Thánh Nhân tuy một hơi cưới hơn trăm nữ nhân, nhưng Thánh Nhân muốn lưu lại đời sau... khó!
Con cẩu gia gì kia lại chú hắn sinh nhi tử không hậu môn, thật đúng là điểm yếu của hắn.
- Ai sủa loạn!
Ánh mắt của hắn đảo qua, cực kỳ uy nghiêm đáng sợ.
- Là cẩu gia của nhà ngươi, có bản lĩnh đến cắn bản tọa a!
Thanh âm của Đại Hắc Cẩu tung bay, một hồi ở chổ này, một hồi ở chỗ kia, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể định vị nó, thủ đoạn cực kỳ thần kỳ.
Hồ Anh Mộc thả ra thần thức, giống như thuỷ triều phun trào, muốn tìm ra Đại Hắc Cẩu.
- Này, ngươi đánh nữa hay không? Tốt xấu gì cũng là Thánh Nhân, tại sao kỷ kỷ méo mó như vậy?
Lăng Hàn không kiên nhẫn nói.
Mọi người vừa nghe, dồn dập cười to.
Một người một chó đối đáp, đùa giỡn Hồ Anh Mộc đến không nhẹ, để bọn họ quét qua mù mịt khi chín Thánh thất lợi.
Hồ Anh Mộc đưa mắt chăm chú vào trên người Lăng Hàn, tuy hắn rất muốn giết Đại Hắc Cẩu, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể tìm ra, vậy trước giết Lăng Hàn cũng giống nhau, đây là một thiên tài siêu cấp, giết sẽ làm hắn cực kỳ có cảm giác thành công.
Hơn nữa, dám trào phúng hắn, không đáng chết sao?
- Chậm!
Minh Tâm Thánh Nhân cướp ra, hắn làm sao cũng không thể để đệ tử thay hắn xuất chiến.
Xèo, lại một vệt kim quang đại đạo phô đến, Tinh Sa Đại Thánh hiện thân, hắn cũng ngồi không yên, giơ giơ tay áo, trừng Lăng Hàn nói.
- Trở về!
Tuy thiên phú của người này không bằng Cổ Đạo Nhất, nhưng đánh nhau cùng cấp sức chiến đấu càng mạnh hơn, để hắn cũng hết sức coi trọng, không đành lòng nhìn hắn đi chịu chết.
- Ngươi có thể lăn!
Tinh Sa Đại Thánh xoay người lại, nhìn Hồ Anh Mộc trách mắng.
Hồ Anh Mộc nhưng không kinh sợ:
- Giao ra người cùng bảo tàng, ta tự nhiên sẽ đi! Hoặc là, các ngươi ai có thể đỡ lấy một chiêu của ta, ta không chỉ rời đi, hơn nữa còn sẽ xin lỗi, thừa nhận coi thường những giun dế cùng phế vật các ngươi!
Ở trước mặt Đại Thánh cũng lớn lối như thế?
Tinh Sa Đại Thánh mặt trầm như nước, sát khí sôi trào, trong lòng có cỗ kích động, cho dù gặp phải Thánh Vương cũng phải đánh giết người này.
- Đại nhân, vẫn để cho ta đến đi, đối phó loại tiểu tốt này, cần gì lão nhân gia ngài nổi giận?
Lăng Hàn lại đứng dậy, tự tin tràn đầy nói.
- Tin tưởng ta!
Một Hằng Hà Cảnh, lại ở trước mặt Đại Thánh nói ba chữ tin tưởng ta, kia là khí phách bực nào?
Tinh Sa Đại Thánh không khỏi bị khí thế của Lăng Hàn chấn nhiếp, trở nên thất thần, lần đầu ở trong lòng hoài nghi, mình có phải là nhìn lầm không.
Thiên phú dĩ nhiên trọng yếu, nhưng Cổ Đạo Nhất có loại phách khí ngoài ta còn ai như Lăng Hàn sao?
Khí phách như vậy, tự tin như vậy, phong thái như vậy, ngay cả hắn cũng tâm thần thốc động.
Không thể nào, người này tất có thành tựu!
Tinh Sa Đại Thánh không khỏi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải toàn lực bảo vệ Lăng Hàn, cho dù đánh giết Hồ Anh Mộc, gặp phải Thánh Vương cũng phải xuất thủ, cùng lắm cả viện di chuyển, lấy Thần giới to lớn, nơi nào không thể an thân?
Lăng Hàn đi lên vài bước, đứng ở trước mặt Hồ Anh Mộc nói:
- Chỉ cần tiếp một chiêu?
Hồ Anh Mộc ngược lại cũng không vội, lạnh nhạt nói:
- Một chiêu.
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Không bằng ba chiêu đi, ta sợ ngươi một chiêu không có kết quả, thẹn quá thành giận kiếm cớ không nhận.
Phốc!
Rất nhiều người nhất thời phun ra ngoài, kia là Thánh Nhân a, Thánh Nhân đối đầu Hằng Hà Cảnh, ra một chiêu cùng ra 10 ngàn chiêu là giống nhau, đều là một chiêu tức giết.
Trêu chọc, Lăng Hàn đây là đang nhạo báng Hồ Anh Mộc a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.