Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1637: Giấu diếm một tay




- Ăn ngon chứ? Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, không cần phải gấp gáp, không có người tranh giành với ngươi!
Lăng Hàn nhét vào một khối lại một khối, tiểu tử, dám hắc đến trên đầu hắn.
Thi Cương Dương khó chịu đến sắp chết rồi, nhưng chỉ là đau đớn trên thân thể làm sao có khả năng để một cường giả Hằng Hà Cảnh ngất đi, hắn khóc:
- Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi cái đó, bỏ qua cho ta đi!
- Phí lời, Thần Thiết kia vốn là của ta, ngươi hào phóng gì chứ.
Lăng Hàn tiếp tục nhét đá, đối phương dùng mười vạn Chân Nguyên Thạch này nhục nhã hắn, hắn đương nhiên sẽ không chút khách khí nhục nhã trở lại.
Thi Cương Dương khóc, sớm biết nên cho Lăng Hàn một khối Chân Nguyên Thạch a.
Lăng Hàn tăng nhanh tốc độ, non nữa ngày sau, mười vạn Chân Nguyên Thạch toàn bộ tiến vào cái bụng của Thi Cương Dương, hiện tại miệng của tên này căn bản không đóng lại được, duy trì dáng dấp mở lớn, mà cái bụng thì lớn đến trình độ khiến người ta trố mắt.
Từng khối từng khối Chân Nguyên Thạch ở trên bụng lồi ra dấu vết, khiến người ta lo lắng cái bụng này có thể nổ hay không, nhưng cường giả Hằng Hà Cảnh khẳng định tu luyện qua thể phách, chỉ là không cao mà thôi, làm sao có khả năng dễ dàng bị căng nứt như vậy.
Lăng Hàn vỗ vỗ hai tay, hết sức hài lòng mà nhìn tác phẩm của mình, hiện tại Thi Cương Dương vô cùng khôi hài, đầu nhỏ ở trên một cái bụng to lớn.
Hắn lấy xuống hết thảy không gian linh khí trên người Thi Cương Dương, nhưng quét qua một hồi, không khỏi sầm mặt lại, bên trong chỉ có mười bảy khối Thần Thiết cấp mười bốn, mà còn lại đều chỉ là Chân Nguyên Thạch, gộp lại tuy có vài trăm triệu, nhưng so với Thần Thiết hắn đưa ra, cái này thiếu rất nhiều.
- Ngươi cũng thật là muốn chết!
Lăng Hàn giơ quả đấm lên, một trận đánh mãnh liệt.
Đánh thoải mái xong, Lăng Hàn ném Thi Cương Dương qua một bên nói:
- Cho ngươi ba ngày, chuẩn bị kỹ càng toàn bộ những thứ thuộc về ta, nếu như không thể để cho ta thoả mãn…
Hắn suy nghĩ một chút.
- Ta tìm một trăm con heo đực bạo hoa cúc ngươi!
Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.
Cả người Thi Cương Dương run cầm cập, hắn thật muốn lập tức rời Mộc Đồ Tinh, nhưng tu vi bị áp chế, hắn chạy được sao?
Lăng Hàn ra Bảo Lâm Các, vẫn chưa đi vài bước, liền nghe một âm thanh yểu điệu nói:
- Ơ, cái này không phải Hàn đệ đệ sao?
Lâm Vũ Khởi!
Lăng Hàn xoay người lại, ánh mắt có chút lạnh:
- Ngươi còn dám tới gặp ta?
- Làm sao không dám, ngươi lại không phải con cọp ăn thịt người, còn sợ ngươi ăn lão nương sao?
Lâm Vũ Khởi chập chờn vòng eo thon thả lại đây, đường cong mông lớn lộ liễu, để người chung quanh không khỏi che mũi, sợ máu mũi phun mạnh mà ra.
- Lão nương không đến, đồ vật của ngươi cũng không còn?
Nàng ném qua một chiếc nhẫn.
Lăng Hàn tiếp nhận, thần thức quét qua, không khỏi kinh ngạc, bên trong có lượng lớn Thần Thiết, từ cấp mười một đến cấp mười ba, mỗi một loại đều là số lượng rất lớn.
- Lão nương vẫn ra sức làm việc cho ngươi, bất quá nửa năm trước tên khốn kia lại đây, mạnh mẽ đoạt vị trí của lão nương, có điều lão nương cũng để lại một tâm nhãn, mới có thể bảo vệ những thứ đồ này cho ngươi, mặt khác, còn có rất nhiều Thần Thiết cấp mười bốn ở chỗ tỷ tỷ.
Lâm Vũ Khởi thăm thẳm nói, một bộ bị ủy khuất.
Lăng Hàn đạt được những Thần Thiết này, nộ khí trong lòng tự nhiên tiêu hơn nửa nói:
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
- Tên khốn họ Thi kia có ý nghĩ với tỷ tỷ, dựa vào danh nghĩa thị sát mà đến, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ mỗi cách mấy ngày liền có thể lấy ra một khối Thần Thiết bán đấu giá, liền động tham niệm, đoạt đi quyền lực của tỷ tỷ.
Lâm Vũ Khởi giải thích.
- May là, tỷ tỷ còn ở trong hầu bàn xếp vào một người, chỉ cần ngươi đến, hắn sẽ lập tức đến thông báo tỷ tỷ.
Lăng Hàn ồ một tiếng, suy nghĩ một chút, xoay người đi về phía Bảo Lâm Các.
- Này này này, ngươi làm gì thế?
Lâm Vũ Khởi vội vã ngăn cản.
- Lão nương ở đây thấy ngươi, chính là vì tách họ Thi kia, ngươi lại tự chui đầu vào lưới?
Nàng tự nhiên không biết Lăng Hàn đã cường đại đến trình độ có thể tiện tay trấn áp Thi Cương Dương, chỉ lo Lăng Hàn khí thịnh, trở lại cùng Thi Cương Dương lý luận, cái này không phải đưa dê vào miệng cọp sao?
Lăng Hàn không lên tiếng, chỉ nhanh chân mà đi.
Lâm Vũ Khởi làm sao có khả năng ngăn được hắn, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau, làm sao cũng phải khuyên nhủ Thi Cương Dương, tương lai Lăng Hàn có khả năng bước vào Thánh Cảnh, người như vậy chỉ có thể giao hảo, không thể đắc tội.
Nhưng theo Lăng Hàn một đường xông vào hậu viện, nàng không khỏi há miệng nhỏ, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
Cái này, cái này, đây là cái quỷ gì?
Đó là Thi Cương Dương?
Mặt thì đúng, nhưng thân thể kém quá nhiều, tên mập mạp chết bầm này là tình huống thế nào?
Thi Cương Dương đang nôn đá, bởi vì tu vi bị phong ấn, muốn nôn Chân Nguyên Thạch trong cơ thể ra vô cùng khó khăn, đến hiện tại cũng chỉ phun ra mười mấy khối, hắn nhìn thấy Lăng Hàn, không khỏi sợ đến chân run cầm cập, tại sao ngươi lại đến rồi?
Vậy thì ba ngày? Có nhanh như vậy sao?
Lăng Hàn đấm ra một quyền, oành, Thi Cương Dương nhất thời bị hắn oanh thành nát cặn, Chân Nguyên Thạch bay loạn đầy trời.
Nếu vật bị mất đã tìm về, vậy Thi Cương Dương cũng không có tác dụng, dám hắc đồ vật của hắn, hơn nữa con số khổng lồ như thế, không giết không hết hận.
Lâm Vũ Khởi vẫn không có phục hồi tinh thần lại, đờ ra một hồi lâu, lúc này mới nhảy lên:
- Ngươi dĩ nhiên giết Thi Cương Dương!
- Không cần cám ơn.
Lăng Hàn gật đầu cười.
Lâm Vũ Khởi cầm lấy ống tay áo của hắn:
- Kia là một tên cường giả Hằng Hà Cảnh, chết một cái đối với Bảo Lâm Các mà nói đều là động đất, tuyệt đối không thể kết thúc như vậy.
Lăng Hàn cười nói:
- Không có chuyện gì, ngươi liền truyền tin tức trở lại, nói tên kia phát hiện một bảo tàng, kết quả thời điểm đi thám hiểm bị người làm thịt.
- Ngươi là muốn tỷ tỷ nói dối giúp ngươi?
Lâm Vũ Khởi lật lên khinh thường.
- Đừng nói ngươi không muốn hắn chết.
- Được rồi, tỷ tỷ cũng chán ghét một con ruồi cả ngày bay trước mặt, nhưng ta cũng không có lừa ngươi, Hằng Hà Cảnh đối với Bảo Lâm Các mà nói quá trọng yếu, đặc biệt là Thi Cương Dương, hắn mới hơn một ức tuổi, có tư cách xung kích Hằng Hà Cảnh đại viên mãn, không chỉ ở Thi gia được chú ý, ở trong Bảo Lâm Các cũng cực kỳ được coi trọng.
Lâm Vũ Khởi nghiêm mặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.