Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1610: Nghèo điên rồi sao




- Không thể, Lão tổ đã che đậy Thiên Cơ, bảo tàng xuất thế cũng không sẽ khiến cho Thánh Nhân chú ý. Đây là có người vừa vặn đúng dịp đến nơi này.
- Hừm, không cần quan tâm nhiều, chúng ta lập tức đi vào.
- Có điều, xác của ba con Phượng Vương này...
- Đừng nghĩ, Thánh Vương di thể tuyệt không phải chúng ta có thể mơ ước. Lần này tuy Lão tổ suy tính ra có bí bảo xuất thế, nhưng vẫn có tính sai, nếu biết có ba con Phượng Vương tồn tại, e là ngay cả Lão tổ cũng muốn tự thân xuất mã.
- Không sai, tuy lấy gốc gác của chúng ta, Thánh Vương bí tàng cũng chỉ như thế, nhưng vẫn tương đối có giá trị.
- Không đúng không đúng, ta đột nhiên nghĩ đến, ba con Phượng Vương làm vật cưỡi, đây chính là bí tàng của Thiên Hà Vương trong truyền thuyết!
- Cái gì!
- Lúc trước mấy đại cấm địa chúng ta vây công người kia... Có người nói cùng Tiên Vực có quan hệ!
- Tê, lần này Lão tổ tính sai rồi, bí tàng của Thiên Hà Vương a, vậy đừng nói Lão tổ, ngay cả Lão tổ cấp bậc bá chủ cũng muốn động lòng.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Bảo tàng ngay ở trước mặt, há có đạo lý không lấy! Tuy Lão tổ che đậy Thiên Cơ, nhưng thời gian có hạn.
- Đúng, chúng ta trước tiên thu lấy bí bảo!
Bảy người đều cực kỳ hưng phấn, cái này càng là Thiên Hà Vương lưu lại bảo tàng trong truyền thuyết, có thể nói là một trong các bảo tàng có giá trị nhất toàn bộ Thần giới, mỗi một vị bá chủ chân chính đều sẽ động tâm.
Bọn họ vừa tiến vào trong rương, cũng không cần cẩn thận như hai người Lăng Hàn, trước tiên phải thử một phen, bởi vì bọn họ được một vị đại nhân vật nói trước, biết cái này không có nguy hiểm.
...
Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng cũng không biết có “khách” đến, ở bọn hắn nghĩ đến, vũ trụ lớn như vậy, cho dù ba con Phượng Vương so sánh với đó cũng cực kỳ nhỏ bé, bị tinh thuyền đi ngang qua gặp phải gần như bằng không.
Bọn họ nhìn trên đỉnh ngọn núi, cự trảo kia hẳn thuộc về một loại yêu thú nào đó, bị đứt từ cổ tay, còn có máu tươi tuôn ra, cực kỳ sền sệt, đỏ như mã não, phản xạ ánh sáng, lại có loại cảm giác mỹ lệ.
Dù cho chỉ là một đoạn trảo, vẫn như cũ làm cho người ta cảm giác nghẹn thở, hoàn toàn có thể tưởng tượng, chủ nhân của cái móng vuốt này cường đại cỡ nào.
Có người nói Thiên Hà Vương là gặp phải rất nhiều cường địch vây công mà chết, vậy tất nhiên là một đám nhân vật mạnh mẽ nhất toàn bộ Thần giới, nhìn ba con Chân Phượng kia liền biết rồi, có thể oanh giết chúng nó cần thực lực kinh người cỡ nào.
- Đi, đi lên đỉnh nhìn.
Lăng Hàn nói.
Nơi này không chỉ có một ngọn núi, nhưng hiển nhiên ngọn núi trước mặt Lăng Hàn này là đáng chú ý nhất, vì móng vuốt lớn kia thực sự quá đột xuất.
Ba người leo núi, vừa mới đi một bước, lập tức cảm ứng được có sát khí đáng sợ vọt tới, Lăng Hàn cũng còn tốt, nhưng Nữ Hoàng Đại Nhân không có thể phách mạnh mẽ như hắn, chỉ cảm thấy gió núi như đao, nguyên lực bản năng kích phát, hình thành một tấm chắn ở quanh người.
Cái này tất nhiên là bởi vì móng vuốt trên đỉnh núi, gió thổi qua, mang theo một chút huyết vụ, làm cho gió núi cũng mang theo sát khí đáng sợ, lực sát thương kinh người.
Tu La Ma Đế thì trực tiếp phun ra một ngụm huyết, bay ra ngoài.
Phải biết, Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng đều bước vào Hằng Hà Cảnh, mà kia chỉ là một đoạn trảo mà thôi, cái này cũng làm cho Nữ Hoàng Đại Nhân như gặp đại địch, bởi vậy cũng có thể thấy được này trảo chủ nhân ở khi còn sống mạnh mẽ đến cỡ nào.
Lăng Hàn thu Tu La Ma Đế vào Hắc Tháp, cùng Nữ Hoàng dọc theo sơn đạo mà đi.
Sơn đạo cũng không gồ ghề, do kim loại không biết tên lát thành, một đường kéo dài tới trên đỉnh ngọn núi, trên đó có một toà cung điện, nhưng chính là mục tiêu công kích của cự trảo, đã bị phá hủy hơn nửa.
- Ồ!
Lăng Hàn sững sờ, không khỏi ngồi xổm xuống.
- Đây là Thần Thiết cấp mười sáu!
Cấp mười sáu a, chỉ thiếu chút nữa liền thành Thánh liệu, nhưng lại lấy ra làm bậc thang, cái này cần xa xỉ cỡ nào a?
Lăng Hàn giật mình, sau đó cười to, Tiên Ma Kiếm của hắn cần nuốt chửng Thần Thiết cấp cao mới có thể lên cấp, tuy hiện tại còn dùng không được cấp mười sáu, nhưng sau này luyện hóa nhiều như thế, đủ để một hơi từ cấp mười sáu lên tới cấp mười bảy a!
Thoải mái!
Hắn bắt đầu cạy bậc thang, lấy đi cả núi là chuyện không thể nào, nhưng cạy bậc thang lên lại lấy đi liền không hề khó khăn.
Cũng chỉ có người thể phách mạnh mẽ như hắn, mới có thể một bên chống cự gió núi đáng sợ, một bên đào bậc thang, tuy Nữ Hoàng Đại Nhân muốn giúp đỡ, nhưng rất nhanh vất vả đến đợi ở một bên, nguyên lực căn bản không đủ dùng.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta tới.
Lăng Hàn cười nói, loại việc nặng này hắn cũng không nỡ để thê tử làm a.
Hiện tại hắn cực kỳ hưng phấn, làm đến không còn biết trời đâu đất đâu, hiện tại Tiên Ma Kiếm như một cái động không đáy, có thể bổ sung một khâu liền để hắn sướng đến phát rồ rồi.
- Đáng tiếc a, tại sao không có Thần Thiết cấp mười một chứ, hiện tại những Thần Thiết này ta chỉ có thể thu nhìn, còn không cần a.
Hắn một bên đào, một bên nói thầm, đây là được tiện nghi còn ra vẻ.
Nữ Hoàng Đại Nhân không khỏi che miệng cười, thân thể mềm mại run rẩy, phong tình vạn chủng.
Nhưng vào lúc này, hai người đồng thời ngẩn ra, phát hiện nơi này đột nhiên có thêm vài đạo khí tức. bọn họ nhỉn về phía dưới chân núi, chỉ thấy nơi đó đột nhiên xuất hiện bảy người, đều là nam nữ trẻ tuổi, anh khí bừng bừng, như Chân Long Chân Phượng.
- Phượng nhi!
Lăng Hàn ngừng lại, lộ ra một tia sát ý.
- Không cần sốt sắng, muội muội thân ở dưới sự bảo vệ của ba vị Chân Phượng Thánh Vương cấp, ngay cả Đại Thánh đến cũng không nhất định có thể tổn thương nàng.
Nữ Hoàng Đại Nhân lập tức an ủi.
Lăng Hàn gật gù, hắn là quan tâm quá sẽ bị loạn.
- Những người này cũng tới quá khéo đi.
Hắn nói, Hằng Hà Cảnh không có năng lực áp sát chiến xa do ba con Phượng Vương kéo đi, bởi vậy, bọn họ khẳng định là vừa vặn đi ngang qua nơi này, cái vừa vặn đến này quả thực...
Lăng Hàn tiếp tục đào móc, Hằng Hà Cảnh mà thôi, hắn cũng không có để ở trong lòng.
Bảy người phía dưới bắt đầu lên núi.
- Ồ, đường này thật hư hoại.
Có người ai oán nói.
- Thật giống như bậc thang bị người đào đi rồi.
- Làm sao có khả năng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.