Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1570: Doạ thảm




Nếu như hắn leo qua lỗ chó, chẳng khác gì là đập hết thảy học sinh cũ một bạt tai, trách nhiệm như vậy, hắn không chịu nổi.
Nếu quỳ, hắn chính là tội nhân thiên cổ trong học sinh cũ.
- Không!
Hắn sôi trào lên chiến ý, vừa nãy vì thoát khỏi Đại Hắc Cẩu, hắn thiêu đốt bản nguyên, lúc này lực lượng trong cơ thể như liệt diễm cháy hừng hực, sôi trào.
- Lại ép ta đến một bước này, các ngươi phải trả giá thật lớn!
Hắn hét lớn, thiêu đốt bản nguyên, ý nghĩa nếu không có Thánh dược, hắn chí ít trong mấy trăm vạn năm tu vi khó có thể tiến thêm.
Lần này hắn thực sự là thiệt thòi thảm.
Hắn hung hăng ra tay, muốn trấn áp Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng, ít nhất cũng phải vì mình hòa nhau mấy phần bộ mặt.
- Vợ, cùng một chỗ đánh hắn!
Lăng Hàn cười nói với Loạn Tinh nữ hoàng.
- Vâng!
Nữ hoàng đại nhân ôn nhu gật đầu.
Bình thường Vương giả đỉnh cấp như bọn họ xem thường liên thủ vây công, nhưng ai bảo Dịch Cao Ninh là Hằng Hà Cảnh chứ? Đừng nói hai người liên thủ, dù một trăm người liên thủ cũng không có ai sẽ nói cái gì.
Ngươi gặp qua một trăm Tinh Thần Cảnh liên thủ liền có thể bù đắp chênh lệch với Hằng Hà Cảnh chưa? Chuyện cười!
Lăng Hàn phát động Thiên uy, cho dù là Dịch Cao Ninh thì đã làm sao, cũng bị tước đi hai tinh lực lượng. Hiện tại hắn bước vào Tinh Thần Cực Cảnh, chẳng khác gì là Hằng Hà Cảnh khác loại, vậy đương nhiên phải bị hắn ảnh hưởng.
Loạn Tinh nữ hoàng thì xoay viên gạch đập tới, đây chính là Thái Sơ Thạch, có thể hấp thu tất cả lực lượng, chỉ cần không đạt tới Sáng Thế cảnh, vậy chính là phòng ngự vô địch.
Đùng đùng đùng, phu thê liên thủ, tát biển đông cũng cạn a!
Dù Dịch Cao Ninh thiêu đốt bản nguyên, trong thời gian ngắn có tu vi Hằng Hà Cảnh trung cực vị thì đã làm sao, trước tiên bị Thiên uy tước đi hai tinh lực lượng, lại bị Tuế Nguyệt Thiên Thu hủ hóa lực lượng, thực sự chặn không xong, này không phải còn có Thái Sơ Thạch sao?
Một đời Vương giả, về mặt cảnh giới chiếm cứ ưu thế rất lớn, nhưng sao đấu không lại hai tên Tinh Thần Cảnh, còn bị ngược lại áp chế?
Tất cả mọi người không thể tin được con mắt của mình, cái này dường như mộng ảo a.
Người mới khóa này không phải có chút mạnh, mà là mạnh đến không biên giới a!
Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng liên thủ, phối hợp cực kỳ ăn ý, các loại tuyệt chiêu ra hết, rất nhanh đã biến ưu thế thành thế thắng, bắt Dịch Cao Ninh lại.
- Xác định không bò lỗ chó?
Lăng Hàn hỏi.
Dịch Cao Ninh ngậm miệng thật chặt, hắn là tuyệt đối sẽ không cúi đầu, thời khắc này hắn đại biểu không chỉ riêng mình.
- Tiểu Hắc, đến!
Lăng Hàn vẫy tay.
- Ai đang gọi cẩu gia?
Đại Hắc Cẩu không biết từ nơi nào xông ra, đi chầm chậm lại đây, phát hiện là Lăng Hàn, nó đứng thẳng người lên, chắp hai tay, à không, hai chân sau lưng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật to gan, lại gọi cẩu gia là Tiểu Hắc?
- Vậy Đại Hắc?
Lăng Hàn cười nói.
- Là Hắc Gia!
Đại Hắc Cẩu cải chính nói, sau đó vung vung móng vuốt:
- Tiểu tử, ngươi gọi cẩu gia làm gì?
- Nghĩ một biện pháp, để người này chui qua chó...
- Chó muội muội ngươi, cái này là hang chuột!
Đại Hắc Cẩu khó chịu kêu lên, đánh gãy Lăng Hàn.
Lăng Hàn không cho là ngang ngược, tiếp tục nói:
- Để người này ngoan ngoãn chui qua đi!
Đại Hắc Cẩu là hàng lừa bịp, cái loại sự tình hại người là nó thích nhất, hai mắt đều tỏa ánh sáng:
- Cái này bao ở trên người cẩu gia a!
Nhìn dáng dấp hưng phấn của nó, thật giống như chạm đến điểm nào đó, đầu lưỡi đưa ra ngoài, nước miếng chảy đầm đìa.
Dịch Cao Ninh vừa thấy, không khỏi khắp cả người phát lạnh.
Hắn đối với Lăng Hàn thật không sợ, ngược lại đối phương không dám giết hắn, hắn thành khẩn bình tĩnh, hơn nữa, chỉ cần dần dần, tự nhiên có học sinh cũ tới kiểm tra tình huống, nguy cơ của hắn cũng hóa giải.
Nhưng con Đại Hắc Cẩu này quá hèn hạ, trời mới biết nó có ám chiêu gì, để hắn không kìm lòng được mà run rẩy.
Có thể dựa vào mấy câu nói liền để cường giả Hằng Hà Cảnh run rẩy, Đại Hắc Cẩu cũng đủ để tự kiêu.
- Ồ, ngươi run cái gì? Đang hãi sợ cẩu gia sao? Ngươi thực sự là quá tổn thương trái tim của cẩu gia! Nhìn nhân vật thiện lương như cẩu gia, dù trên đất có một con kiến cẩu gia cũng không nỡ lòng giẫm chết, trên đời này nếu cẩu gia nói mình là người xấu, vậy sẽ không có một người tốt.
Đại Hắc Cẩu tận tình khuyên nhủ nói.
Lăng Hàn ở một bên vạch khuyết điểm nói:
- Ngươi đương nhiên không thể là người xấu, ngươi vốn là một con chó a!
- Gâu, có tin cẩu gia cắn chết ngươi hay không?
Đại Hắc Cẩu uy hiếp nói.
Lăng Hàn nhún vai một cái nói:
- Nhanh nghĩ biện pháp đi!
- Phi, nếu không phải ngươi đánh gãy cẩu gia, tiểu tử này đã sớm kinh sợ!
Con ngươi của Đại Hắc Cẩu đảo một vòng, nhìn Dịch Cao Ninh nói:
- Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, cẩu gia liền tìm một con lợn cái đến, sau đó bỏ thuốc cho ngươi, để ngươi ở đây lên con lợn cái kia!
Phốc!
Lăng Hàn nhất thời phun ra ngoài, con Đại Hắc Cẩu này quả nhiên là hàng lừa bịp, quá ác, ám chiêu như vậy cũng nghĩ ra được.
Dịch Cao Ninh không khỏi mồ hôi lạnh như mưa, thật muốn lên một con lợn cái, sau này hắn còn có mặt mũi ở lại Tinh Sa Vũ Viện sao? Người ta vừa nhìn thấy hắn, sẽ “nhiệt tình” bắt chuyện hắn một tiếng “dũng sĩ cưỡi heo” a!
- Bản tọa thay đổi chủ ý.
Đại Hắc Cẩu đột nhiên lắc đầu.
Dịch Cao Ninh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn thân không còn khí lực, có một loại hư thoát khó chịu.
Đại Hắc Cẩu lại nói:
- Nên tìm một con heo đực đến, bạo hoa cúc của ngươi được rồi
- Không!
Dịch Cao Ninh nhất thời kinh ngạc thốt lên, hình ảnh này hắn không cách nào tưởng tượng.
Những người khác cũng chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, đây cũng quá độc đi, cưỡi heo đã đủ mất mặt, nhưng bị heo cưỡi, vậy thì càng thảm.
Chó hoang, thật hèn hạ, hèn hạ đến tận xương tủy!
- Ta chui qua! Ta chui qua lỗ chó!
Ý chí của Dịch Cao Ninh sụp đổ.
- Cái gì lỗ chó, ngươi dám mắng cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu giận dữ, một móng vuốt quất tới:
- Không được, cẩu gia lại thay đổi chủ ý, trước để cho tên này lên một trăm lợn cái, lại để một trăm con heo đực lên hắn một trăm lần!
- Ta bò! Ta bò!
Dịch Cao Ninh tim mật đều nứt, trước tiên luân lợn cái một trăm lần, lại bị heo đực luân một trăm lần, đây là đãi ngộ người nhận được sao?
Hắn chỉ lo Lăng Hàn không đáp ứng, cướp lao tới lỗ chó, cúi đầu chui qua, một bộ ngươi không cho ta chui qua ta cùng ngươi liều mạng, nhìn mà tất cả mọi người trố mắt, lúc nào bò lỗ chó cũng biến thành một việc đẹp như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.