Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1553: Kẹo hồ Lô




Bốn người Lăng Hàn nhìn lẫn nhau, đột nhiên đồng loạt ra tay.
Bọn họ không có kết minh với ai, mà là hỗn chiến.
Chỉ cần có một người bị thua, vậy cướp khối phù thạch này liền có thể trèo lên!
Trận chiến cuối cùng!
Thời gian không chờ người, giết!
Bốn người lập tức lấy ra sát chiêu mạnh nhất, đánh về phía ba người khác, bọn họ không để ý người thứ nhất bị thua là ai, chỉ cần có người thua là được.
Lăng Hàn cười hì hì, phát động Thiên uy.
Vù, tam đại Vương giả đồng thời biến sắc, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lực lượng của mình lại đột nhiên giảm hai tinh!
Bọn họ không phải là không có biện pháp đối kháng, nhưng trong chớp mắt, không hề chuẩn bị trúng chiêu như thế, để bọn họ căn bản không phản ứng kịp. Càng ghê tởm chính là, Lăng Hàn chờ bọn họ vừa đánh ra công kích mới ra chiêu như thế.
Nếu như vừa bắt đầu đã như thế, vậy bọn họ đánh ra công kích tự nhiên sẽ suy yếu gấp trăm lần, nhưng còn bây giờ thì sao? Công kích bọn họ đánh về những người khác là trạng thái mạnh nhất, nhưng sau một đòn, sức phòng ngự bản thân lại giảm gấp trăm lần.
Tương đương với tứ đại Vương giả liên thủ công kích, nhưng trong mấy người bị công kích, ngoại trừ Lăng Hàn, những người khác thực lực giảm gấp trăm lần, chuyện này làm sao chơi?
Oành oành oành, không có chút hồi hộp nào, tam đại Vương giả bị cùng một lúc bay xuống phù thạch, cái này còn chưa đủ tạo thành trọng thương cho bọn họ, đặt ở bình thường chỉ là ăn chút thiệt nhỏ, nhưng hiện tại không giống, một khi bọn họ thoát ly phù thạch, cũng chỉ có... ngã xuống.
Trong nháy mắt Lăng Hàn được ba khối phù thạch!
Hắn muốn lên đỉnh!
Phù thạch dưới chân của hắn hấp thu những tảng đá khác, hình thể tăng lớn, sắp cùng khối phù thạch màu vàng ngang nhau.
Người phía dưới đều nhìn, chẳng ai không lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Ai có thể nghĩ tới, cuối cùng trèo đỉnh lại là Lăng Hàn?
Hắn không phải Vương giả cấp ba a!
- Lăng! Hàn!
Cổ Đạo Nhất gào thét, hắn bị Loạn Tinh nữ hoàng kéo chặt, thậm chí ngay cả cơ hội trèo đỉnh cũng không có, để hắn vô cùng phẫn nộ:
- Nếu ngươi lại dám đạp một bước, ta liền giết ngươi!
- Nói giống như ta sợ ngươi lắm vậy!
Lăng Hàn giễu cợt một tiếng, nhấc chân, không chút do dự đi về phía phù thạch màu vàng.
Phù thạch màu vàng toả ra kim quang, cả người Lăng Hàn cũng phủ kín kim quang, thật giống như một vị Chiến Thần, đạp ở trên không, nghiền ép chúng sinh.
Tình cảnh này, nhìn mà mọi người tâm thần đong đưa.
- Đây là tạo hóa của cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu không biết lúc nào giết tới, nó cách Lăng Hàn chỉ hai trượng, nhưng không có phù thạch để nó tiếp tục tăng lên, nhưng nó ra sức nhảy một cái, cắn tới mắt cá chân của Lăng Hàn.
Tốc độ của nó thật nhanh, nhưng nơi này có quy tắc của nơi này, khi nó muốn nhào tới bên chân Lăng Hàn thì, một nguồn lực lượng vô hình xuất hiện, thật giống như một chiếc võng, cấp tốc cầm cố thân hình của nó.
- Ta cắn! Ta cắn!
Đại Hắc Cẩu không ngừng há mồm, chuyện quái dị xuất hiện, tấm lưới giống như bị nó mạnh mẽ cắn ra một lỗ, dò đầu chó ra, đùng, một mực cắn ở trên mắt cá chân của Lăng Hàn.
- Đệt!
Lăng Hàn nhe răng.
Thể phách của hắn cực kỳ kinh người, nhưng răng của Đại Hắc Cẩu giống như Tiên Binh, cắn đến hắn cũng đau đớn.
- Chó chết, thả miệng! Thả miệng!
Lăng Hàn vội vã quát.
- Không thả, chết cũng không thả, đây là cơ duyên của cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu một bên gắt gao cắn vào, một bên lại còn có thể nói chuyện, không thể không khiến người ta khâm phục.
Phía dưới, Long Hương Nguyệt đã là người thứ nhất giết tới.
Lăng Hàn thở dài, không thể làm gì khác hơn là cố gắng rút chân, muốn kéo Đại Hắc Cẩu tới.
Nhưng nơi này có hạn chế, Đại Hắc Cẩu chỉ cắn ra một cái động cỡ đầu chó, muốn thân thể cùng một chỗ vào là khó khăn cỡ nào? Lăng Hàn như kéo co, từng tấc từng tấc kéo Đại Hắc Cẩu lên.
- Tiểu Hàn Tử, ngươi chưa ăn cơm sao, nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Hung bà nương phía sau kia sắp giết tới rồi!
Đại Hắc Cẩu còn giục.
- Chó chết, ngươi mau thả miệng!
Lăng Hàn kêu lên.
- Chết cũng không thả!
Đại Hắc Cẩu lắc đầu liên tục.
Lúc này, Long Hương Nguyệt đã đuổi theo, thực lực của nàng quá mạnh mẽ, một đường hầu như nghiền ép, ung dung đăng lâm, chỉ có tiến vào khu vực mười trượng cuối cùng, tốc độ của nàng mới chậm lại, hết cách rồi, Vương giả có thể đặt chân nơi này thực quá ít.
Dù như vậy, nàng vẫn áp sát lại đây, chờ cách Đại Hắc Cẩu còn hai trượng, nàng một kiếm xẹt qua, chém về phía Đại Hắc Cẩu.
- Chó cái a!
Đại Hắc Cẩu kêu thảm thiết, nhưng doạ người chính là, sức phòng ngự của nó lại không kém Lăng Hàn, chiêu kiếm này chém tới chỉ có hỏa tinh bắn lên, nó không tổn thương mảy may.
- Đau chết cẩu gia!
Nó kêu to oa oa, gọi vô cùng thê thảm.
Người phía dưới đều nghiến răng, ngươi căn bản một cọng lông cũng không mất, gọi cái rắm a! Gặp qua vô lại, nhưng vô lại như thế thực là lần đầu tiên gặp phải.
Long Hương Nguyệt cũng trợn mắt ngoác mồm, tuy chiêu kiếm này không phải toàn lực, nhưng cũng không đến nổi ngay cả lông chó cũng không thể chém xuống a, còn chó hoang này... rất không tầm thường.
Lăng Hàn đầu tiên là cả kinh, nhưng nghĩ tới Đại Hắc Cẩu đến từ Tiên Vực, hơn nữa còn là trong Tiên Đản của một di tích cổ ấp ra, lại tu luyện không biết bao nhiêu vạn năm, nắm giữ chút năng lực đặc biệt cũng hợp tình hợp lý.
Long Hương Nguyệt lại chém mấy cái, Đại Hắc Cẩu tự nhiên kêu thảm thiết không ngừng, cũng không có một kiếm có thể tạo thành thương tổn thực chất, hoàn toàn chính là con chó hoang này kêu loạn.
- Tiểu tử, mau nâng cẩu gia lên, nếu không cái mông của cẩu gia sẽ thành hai mảnh!
Đại Hắc Cẩu kêu lên.
- Phí lời, cái mông người nào không phải hai mảnh?
Lăng Hàn cười nói.
- Há, cẩu gia bị chém tổn thương, hoảng không chọn lời! Tiểu tử, mau đỡ a, ngươi chưa ăn no sao?
Đại Hắc Cẩu lại giục.
Lăng Hàn chỉ muốn đạp mặt con chó chết này, nhưng nó chết cắn không tha, Lăng Hàn cũng chỉ có ra sức kéo nó, sau đó sẽ một cước đạp bay nó. Ở cố sức kéo, Đại Hắc Cẩu một tấc một tấc lên trên.
Mắt thấy một nửa thân thể đều muốn đi qua, Long Hương Nguyệt đột nhiên nhảy tới, nắm lấy đuôi của Đại Hắc Cẩu, cái này nói rõ là muốn đi nhờ xe, cùng nhau đi tới. Xoạt, phù thạch dưới chân nàng rớt xuống, dựa cả vào Đại Hắc Cẩu treo ở trên không trung.
Ta sát, như vậy cũng được?
Người phía dưới nhìn mà khóe miệng co giật, chỉ cảm thấy năm nay chiến đấu sao sung sướng như vậy, ba “người” đã biến thành kẹo hồ lô, còn có thể khôi hài một chút sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.