Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 9: Kỳ Phi Rơi Vào Họa Lao Ngục





Từ nhỏ đến lớn Địch Quân Dương đều biết bản thân mình muốn gì, tương lai sẽ làm gì.
Cũng chỉ có cuộc hôn nhân này hắn mới mang tâm trạng có cũng được không có cũng chẳng sao, thế nên đối với những chuyện lén lút mà mẫu thân làm sau lưng, cho dù hắn có biết thì cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.Chỉ là khi đã nhìn thấy người rồi, hắn mới cảm thấy có một số chuyện hình như cũng không đến nỗi quá tồi tệ.Vì thế nên mới cố ý xuất hiện, nhưng kết quả thái độ của nàng ấy lại làm cho người ta phải suy nghĩ rất nhiều.Không phải là chưa từng có người sử dụng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với hắn, chỉ có điều nàng ấy tựa hồ như thật rất sợ hãi với chán ghét hắn tới cùng cực, lại có thể cố ý tìm đủ mọi cách làm xấu đi mặt mũi của hắn, rồi đến gây chuyện chọc hắn nổi giận.Đúng là một bé thỏ nhỏ cố tình hù dọa người mà, thử một lần, rồi lại dọa một cái mà đã làm cho nàng ngất xỉu rồi.“Nếu nàng chịu ăn những thứ này, ta sẽ mang nàng đi gặp hắn.”“...” Hỉ Dương nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình mà tức tối, giống như biết rằng có làm ầm lên thì cũng không có tác dụng gì, lập tức liền thỏa hiệp.Hình như nàng còn hiểu rõ hắn hơn chính hắn thì phải.

Địch Quân Dương không nhịn được mà trở nên mê hoặc.Trong mắt thế nhân, hắn là một vị công tử tuấn tú, nhẹ nhàng tiêu sái một cách hoàn mỹ, là tình nhân trong mộng của hàng vạn thiếu nữ trên Thượng Kinh.Vì cái gì mà ở trước mắt nàng ấy, hắn lại như trở thành một tên lưu manh tồi tệ kia chứ.Nàng vừa hoảng hốt lại vừa cảnh giác.Càng khiến cho tính tò mò của hắn nặng thêm, quyết phải thăm dò cho ra sự thật.Hỉ Dương vẫn chưa ăn được bao nhiêu đã bị lời nói của vị quản gia vừa tìm đến ở bên ngoài dọa sợ rồi.“Đại thiếu gia, quan sai của nha môn đã bắt Kỳ Phi đi mất rồi.”Hỉ Dương sợ hãi mà đứng thẳng người dậy, vội chạy nhanh ra.Nàng căng thẳng nhìn quản gia, sắc mặt có chút nhợt nhạt: “Sao Kỳ Phi lại bị bắt đi chứ? Hắn ta đã phạm phải tội gì sao?”Nhìn vẻ mặt của Địch Quân Dương chẳng có gì là ngạc nhiên, lão quản gia mới mở miệng truyền lại lời nói của vị quan sai.Hóa ra tại bữa tiệc mừng thọ diễn ra ngày hôm qua, vị tiểu thư Trần Song của phủ Trường Sử từng có mâu thuẫn với nàng vào hôm qua đã bị mất mạng ở trong phòng, quần áo lộn xộn, cứ như bị kẻ tặc gian xảo giết chết.
Mà Kỳ Phi lại là hộ vệ của nàng, có người làm chứng tố cáo hắn hôm qua có từng xuất hiện ở phủ, vả lại nàng và nàng ta lại đã xảy ra tranh cãi lời qua tiếng lại với nhau, nên Kỳ Phi mới trở thành kẻ tình nghi số một.Hỉ Dương cười khẩy: “Mặc dù không biết vì sao Trần Song lại đột tử như vậy, thế nhưng Kỳ Phi tuyệt đối không thể nào là loại người sẽ phạm vào loại chuyện như thế này.”Lão quản gia lúng ta lúng túng chẳng nói nên lời, nói với ông thì cũng có ích gì đâu, ông cũng chỉ là người chuyển lời của quan sai thôi mà.“Hiện giờ mà đã kết luận thì có hơi sớm, ta sẽ điều tra rõ ràng vụ việc này, nàng không cần quá lo lắng.” Hắn đang chuẩn bị chạm vào thân hình gầy yếu của nàng mà vỗ về trấn an.Nhưng lại bị Hỉ Dương một tay gạt phăng ra: “Khỏi cần phải làm bộ làm tịch, nếu không phải do ngươi luôn trói buộc mà không buông tha chủ tớ bọn ta thì hôm nay Kỳ Phi cũng sẽ không phải gặp loại tai họa này.
Huống chi cái gọi là lời nói của người làm chứng, cũng chỉ sợ là do người nhà họ Địch các người làm hại mà thôi.” Hỉ Dương nói một cách đầy chắc chắn.Sắc mặt của Địch Quân Dương lại càng xấu đi, hắn bắt lấy tay nàng, trầm giọng nói: “Nàng mở miệng ngậm miệng đều nói tên của gã nam nhân khác trước mặt vị hôn phu là ta đây, nàng thật sự cho rằng tính tình của ta dễ dãi thế sao.”“Buông tay ra, vị hôn phu gì chứ, lần này ta lên Thượng Kinh chẳng qua là đến để từ hôn mà thôi, người vô liêm sỉ như ngươi, nếu như phụ thân của ta dưới suối vàng có biết được, thì cũng sẽ hối hận vì lúc trước đã liều mạng cứu gia đình của ngươi thôi.”“À, có phải hay không thì cũng không do nàng quyết định.

Vốn dĩ ta đã thật sự không coi trọng cuộc hôn nhân này, nàng lại hao hết tâm trí mà muốn trốn chạy đi như thế, ngược lại thành ra kích thích hứng thú của ta.
Được lắm, nàng cứ tiếp tục giữ vững trạng thái như thế đi.”“Đồ ma quỷ! Biến.

Thái.”“Địch Tam.” Địch Quân Dương buông tay, chắp tay sau lưng gọi Địch Tam đi ra.Địch Tam vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, lúc nào cũng có thể gọi đến thì đến kêu đi thì đi.Quả nhiên, hắn đã nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây ở bên cạnh.“Có thuộc hạ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.