Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 7: Tỉnh Lại





Kỳ Phi sửng sốt rồi ngơ ngác quay lại nhìn Hỉ Dương, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc không tên, sau cùng hắn vẫn ảm đạm lui ra phía sau nàng.
“Hôm nay Địch phủ các người làm nhục danh tiếng của cha ta, ta nhất định sẽ không gả cho ngươi, hơn nữa nếu Địch công tử đã sớm có hồng nhan làm bạn thì cần gì phải cùng cỏ hoa bên đường như tiểu nữ chơi đùa chứ? Năm đó gia phụ chỉ đưa cho ta nửa miếng ngọc giác, miếng ngọc giác có tên ngươi ấy, ngay lúc ta vào phủ đã nộp lại cho gia mẫu ngươi rồi, việc này coi như năm xưa cha ngươi rủ lòng thương che chở cho ta.
”Hỉ Dương cứ như đã nghĩ sẵn trong đầu, từng câu từng chữ rõ ràng trôi chảy.
Nói xong, nàng quay sang liếc Kỳ Phi một cái rồi cắm đầu cắm cổ rời đi.
Lúc nàng đi qua bên cạnh Địch Quân Dương, tưởng như không có việc gì mà lướt qua nhau vậy thôi, nhưng không ngờ cổ tay nàng lại bị hắn túm lấy.
Địch Quân Dương nắm cổ tay mảnh khảnh lạnh buốt trong tay, cánh tay mảnh tưởng như chỉ hơi quá tay đã có thể bóp nát, đây là kiểu mà người ta vẫn thường nói, rằng “nữ nhân mềm mại không xương” sao?“Buông ra, tên biến thái này, đồ ma quỷ! Buông ra! Kỳ Phi! Cứu ta.

” Tình cảnh trước mắt gợi nhớ cho nàng những ký ức từ kiếp trước, hắn đè nàng dưới thân mà tùy ý làm xằng làm bậy.
Từng tiếng kêu khóc thê lương cứ như phải trải qua chuyện tuyệt vọng, sợ hãi khôn cùng…Kỳ Phi nhanh chân xông đến, cứu nàng khỏi ma trảo của Địch Quân Dương.
Nàng yếu đuối ngã vào lòng Kỳ Phi, tư thế hai người nửa ôm nửa tựa, hai tay nàng bấu víu vào cổ áo của hắn, hốc mặt đỏ ngầu, da mặt tái đi, bờ môi trắng bợt không ngừng run run nói: “Dẫn ta đi, Kỳ Phi, chúng ta đi thôi!”Kỳ Phi nhìn nàng đến ngẩn ngơ, trong trí nhớ của hắn, chủ tử chưa từng chịu đựng chuyện gì mà khiến nàng bị kích động, sợ hãi, phẫn nộ đến mức thế này.
Hắn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng thành ra như vậy, nhưng hắn ta có thể khẳng định rằng, nam nhân trước mặt nhất định không thoát được liên quan.
“Làm càn! Các người làm vậy có còn ra thể thống gì!” Lúc này lão tổ tông của Địch phủ cùng một đám người mới khoan thai đi tới, vừa thấy tình cảnh trước mắt đã bắt đầu quát tháo, ồn ào ầm ĩ!.
Hỉ Dương vừa mới chịu kích thích giờ lại bị sự ầm ĩ làm đầu óc ong ong đau đớn, cơ thể nàng lúc này vẫn quá yếu ớt, không chịu nổi quá nhiều chuyện như ngày hôm nay nên bỗng dưng ngã quỵ xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư.
” Kỳ Phi bối rối gọi nàng, nhưng vừa mới kêu được hai tiếng thì người trong ngực hắn ta đã bị cướp mất.
Địch Quân Dương bước nhanh vào phủ, đám người xung quanh vẫn luôn dõi theo hóng chuyện nhưng đều vì sợ thủ đoạn sấm rền gió dữ của Địch Quân Dương nên cũng không dám làm gì quá đáng.
“Ngươi định mang chủ tử nhà ta đi đâu, tiểu thư muốn rời phủ, xin ngươi buông ra.

”“Cút ngay!”Thấy Kỳ Phi không định ngoan ngoãn buông tay, Địch Quân Dương không vui, trực tiếp ra lệnh cho Địch Tam ngăn cản Kỳ Phi.
Cả nhà họ Địch, kể cả lão phu nhân cũng phải dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cảnh tượng này.
Mà Diệp Hải Đường đứng cạnh đỡ lão phu nhân càng không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
…Lúc Hỉ Dương tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.
Sắc trời sáng sủa, nắng mai chớm nở xuyên qua cửa sổ lộng lẫy đầu trên nhành hoa lan.
Mang theo sức sống đầy tươi mát.
Kỳ Phi tìm được phòng ở nơi nào mà chất lượng ghê, hoa lan nắng vàng…Nàng cau mày, vươn người giãn xương cốt rồi từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Xỏ chân vào đôi giày, đang định bước xuống thì bên ngoài phòng lại vang lên tiếng hai người đối thoại.
“Tỉnh lại chưa?”“Vừa rồi trong phòng có tiếng động, hẳn là tiểu thư đã tỉnh lại rồi ạ.
”Giọng nói quen thuộc kia dọa Hỉ Dương sợ tới mức đá bay một chiếc giày vừa mới xỏ, chiếc còn lại còn treo trên chân, nàng cũng chẳng kịp để ý mà vội vã trốn lên giường, thậm chí còn dùng chăn cuốn mình lại như kén tằm.
Địch Quân Dương vừa tiến vào thì lập tức thấy một chiếc giày thêu nhỏ nhắn tinh xảo nhô ra sau bình phong, bên trên còn điểm xuyết vài viên hạt châu nhỏ xinh trông vô cùng đáng yêu.
Hắn vừa nghĩ vừa lướt qua tấm bình phong, lập tức chứng kiến người nào đó cuộn mình trong chăn như con rùa rúc đầu trong mai, nhịn không được mà cong môi trêu ghẹo, “Nàng sợ ta đến mức này cơ à? Trốn đến mức mặt ta cũng không dám nhìn? Bây giờ ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạnh nàng, không có gì báo đáp thì thôi đi, thái độ vậy là sao đây hả?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.