Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 8: Máy điều hòa Giang Thiếu Bạch




Chương 8: Máy điều hòa Giang Thiếu Bạch

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Sau kỳ tuyển sinh náo nhiệt, các tân sinh viên bước vào kỳ huấn luyện quân sự mười lăm ngày.

Mặt trời tháng chín vô cùng gay gắt, trong học viện tiếng kêu than ám ảnh trời đất. Mấy nữ sinh nhân lúc nghỉ giải lao điên cuồng bôi kem chống nắng, sợ sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ bị đen một tông da.

Đối với Giang Thiểu Bạch, từ nhỏ đã trải qua các kiểu huấn luyện, lượng vận động trong kỳ quân sự này vẫn là không đáng để nhắc tới.

Sau một giờ huấn luyện khắc nghiệt, rốt cuộc huấn luyện cũng viên phất tay cho phép mọi người đi nghỉ ngơi.

Giang Thiếu Bạch tìm một chỗ ngồi nghỉ, Bách Quang Vũ tung tăng chạy tới.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu ta, có chút mê hoặc nói: “ Cậu không đi tán gái đi, ngồi cạnh tôi làm gì?”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, mới nhập học mà cuộc chiến tranh giành mỹ nhân có vẻ đã rất gay go rồi!

Lúc đón tân sinh viên cũng có không ít đàn anh tới tham gia, và bắt đầu triển khai theo đuổi các bạn tân sinh viên xinh đẹp.

Đối với các nữ sinh từ bé đã được cưng chiều thì kỳ huấn luyện quân sự này thật không khác gì cực hình! Lúc này chính là thời cơ lấy lòng tốt nhất đây.

Bách Quang Vũ chớp mắt nói: “Chuyện này, không biết có phải ảo giác hay không nhưng tôi luôn có cảm giác ngồi cạnh Thiếu Bạch cậu rất mát mẻ, giống như ngồi kế máy điều hòa vậy.”

“Hẳn là cậu đang ảo tưởng rồi... ”

“Không phải ảo giác, là sự thật đó.” Bách Quang Vũ ngồi bên trái Giang Thiếu Bạch, Quách Phạn thì giành chỗ bên phải.

Bách Quang Vũ kề sát vào tai bạn học Giang nói: “Rất nhiều nữ sinh muốn tới gần cậu đó, nhưng họ ngại thôi.”

Giang Thiếu Bạch: “ ... ” Cậu đã biết vậy còn không mau nhường chỗ đi, tỏ ra ga lăng một chút được không?

Quách Phạn tò mò hỏi: “Lão tứ, hình như cậu không bao giờ bị đổ mồ hôi hả?”

Trời nắng chói chang, quần áo của họ đều ướt sũng dính vào người, thế mà thoạt nhìn lão tứ vẫn ung dung.

“Tôi có thể chất không đổ mồ hôi.” Giang Thiều Bạch nói.

Quách Phạn: “ ... ” Cứ cho là không đổ mồ hôi đi nữa thì cũng không thể không có chút cảm giác gì khi phơi mình dưới trời nắng thế chứ!

Giang Thiếu Bạch thuận miệng bịa một câu: “Tôi bị tắc lỗ chân lông bẩm sinh, rất khó đổ mồ hôi.”

Quách Phạn: “ ... ”

“Diệp Đình Vân cũng tham gia huấn luyện quân sự à?” Giang Thiếu Bạch đổi đề tài.

Bách Quang Vũ gật đầu đáp: “Đúng vậy, đằng kia kìa.”

Giang Thiếu Bạch nhìn theo hướng chỉ của Bách Quang Vũ, nhìn thấy một thanh niên anh tú cao lãnh ngồi dưới bóng cây, bên cạnh là mấy bạn tân sinh viên định đưa nước cho cậu ta.

Giang Thiếu Bạch hít hít mũi nói: “Thơm quá.”

Bách Quang Vũ hoài nghi: “Lão tứ, cậu nói gì thế? Có mùi gì sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có gì, tôi nhầm lẫn thôi.” Cậu ta cúi đầu thầm nghĩ: Nên tìm ác quỷ ăn một thôi, hình như bụng lại đói rồi. Đột nhiên hắn cảm thấy mùi vị trên người Diệp Đình Vân rất thơm, giống âm khí hoặc yêu khí, lại dường như không phải.

Nếu có thể ăn Diệp Đình Vân thì có lẽ sẽ no rất rất lâu đây, chỉ đáng tiếc, người này còn sống.

……

Vất vả kết thúc một ngày huấn luyện quân sự, lúc Giang Thiếu Bạch định trở về học viện thì bị một bác bảo vệ gọi lại.

Cậu ta nhíu mày hỏi: “ Điện thoại của cháu?”

“Tìm cháu đấy. Gọi đến học viện.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, dễ hiểu điện thoại của cậu là sim mới, không nhiều người biết số mới này, mà ai lại tìm cậu chứ?

Giang Thiếu Bạch mang theo vẻ khó hiểu đi vào phòng thường trực nghe điện thoại.

Lúc Giang Thiếu Bạch ra khỏi phòng, cậu ta đầu óc mơ hồ đi về ký túc xá, đám bạn Bách Quang Vũ đã chờ ở trong phòng.

“Lão Tử, ai tìm cậu vậy?” Bách Quang Vũ hỏi.

Giang Thiếu Bạch đáp cho có: “Người trong thôn.”

Cuộc điện thoại vừa nãy là của một người hàng xóm của Giang Thiếu Bạch gọi đến, hẳn là được người ta nhờ vả. Năm nay, lúc khai giảng, con trai của trưởng thôn đã để ý đến một nữ sinh mới vào trường, mà đàn em này đã có bạn trai, hai bên xảy ra xung đột, còn có đổ máu, sự tình rất gay go. Hoàn toàn đúng với những gì năm đó lão đạo sĩ nói, mạng phạm đào hoa, làm không tốt có thể vào tù. Lời tiên tri đã ập xuống.

Từ trong ngữ khí của người hàng xóm có thể nghe được, hiện tại người trong thôn dần có chút kinh sợ lão đạo sĩ, không còn châm biếm nói ông là kẻ lừa đảo nữa.

Bách Quang Vũ chớp mắt, không hiểu hỏi: “Vậy sao không gọi di động cho cậu?”

“Di động của tôi mới mua, họ không biết số.” Sở dĩ hàng xóm gọi cho Thiếu Bạch là vì không tìm thấy sư phụ của cậu ta đâu cả. Nếu sư phụ hắn tiên đoán ứng nghiệm, mọi người trong thôn hiển nhiên muốn tìm lão để xem phong thủy hay bói toán một chút. Trưởng thôn cũng muốn tìm thiên sư để hỏi cách giải quyết.

Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu, trước đây khi sư phụ bị người ta coi là kẻ lừa bịp, ông vẫn sống trong thôn rất tốt. Đến nay ông biến thành cao nhân rồi thì lại không thấy bóng dáng đâu. Mà như vậy lại càng giống bậc cao nhân thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Nhưng rốt cuộc sư phụ đi đâu rồi, lão cũng có chút bản lĩnh, có lẽ không đến nỗi chết đói được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.