Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 2: Đồ đệ xuất chúng




Chương 2: Đồ đệ xuất chúng

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Thiếu niên từ trong Đạo quán đi xuống.

Một người phụ nữ nhìn thấy thiếu niên liền tiếp đón nhiệt tình, “Thiếu Bạch, nghe nói cháu thi đậu khoa chính quy, lại còn là trường top đầu.”

“Vâng, đúng rồi ạ!”

Người phụ nữ nhìn cậu thiếu niên, cảm thấy một chút chua chát trong lòng.

“Thiếu Bạch, cháu thật là có tiền đồ a! Cháu học tập như vậy sau này ắt sẽ trở thành nhân viên công vụ, dù gì cũng đã lọt vào trường top 500 thế giới. Thiếu Bạch, bác gái khuyên cháu một câu, cháu thông minh như vậy, phải chăm chỉ học tập, tuyết đối đừng học thói lừa gạt người khác của sư phụ a! Nếu có ngày bị đưa vào cục cảnh sát, có khi sẽ chẳng lấy nổi vợ nữa.”

Giang Thiếu Bạch cười bất lực, “Cháu hiểu rồi.”

Cá nhân Giang Thiếu Bạch cảm thấy sư phụ tuy rằng có chút không đáng tin cậy, nhưng ít nhiều vẫn là có vài phần trình độ, có điều, người trong thôn này đều nói ông ấy là cái kẻ lừa đảo.

Sở dĩ có hai lý do cho điều này, một là hiện tại mọi người đều chú ý khoa học, phản đối mê tín phong kiến, lý do còn lại chính là có một số người cố ý tuyên truyền điều đó.

Ba năm trước, con trai của trưởng thôn được nhận vào trường đại học, nên đã tổ chức một bữa tiệc lớn chiêu đãi khách khứa.

Lúc này, thôn trưởng đã tìm sự phụ của Thiếu Bạch, nhờ lão xem vận mệnh cho con trai ông ta.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy lão đạo cũng thật cứng đầu. Thôn trưởng bảo thủ như vậy, lại đang trong một ngày đại vui, con của ông ta thi vào đại học, lão giả chỉ cần nói đôi ba câu tốt đẹp, khen ngợi một chút là được. Ấy nhưng lão giả càng không làm vậy, lão nói cái gì mà ba năm sau, con của thôn trưởng có một hồi kiếp nạn, mệnh phạm đào hoa, làm không tốt sẽ phải ra vào chốn lao tù.

Ngày đại hỉ lại nói những câu này, vậy không phải đang trù gở người ta sao?

Thôn trưởng tức khắc cảm thấy, lão đạo chính là đang đố kỵ, cho nên cố ý nói những lời này để lừa gạt tiền.

Thôn trưởng là người đã nói là làm, ông ta lệnh cho vài người vác gậy đuổi lão đạo đi, từ đó lão bị gắn nhãn “kẻ lừa đảo”. Thôn trưởng là nhân vật quyền uy như vậy, cái nhãn này lão giả muốn bóc e cũng bóc không xuống được.

Có điều, vị đạo sĩ đối với tình huống này thật ra rất bình thản.

Lão đạo nói tiết lộ thiên cơ là phải bị trời phạt, nhưng để mọi người xem ông ấy là kẻ lừa đảo cũng tốt, như vậy sẽ không phải dăm ba bữa lại có người đến tìm ông ấy để giải quyết hết việc này đến việc khác nữa.

Sự việc qua đi đã nhiều năm như vậy, mọi người cũng đã quên mất lúc ban đầu vì điều gì mà nói lão đạo là kẻ lừa đảo, thành thói quen tự nhiên, mọi người đều nhận định lão là kẻ lừa đảo, một chốc một lát cũng không thay đổi được suy nghĩ đó.

“Thật là một đứa trẻ xuất chúng! Không ngờ Lão thần côn có thể dưỡng một đứa trẻ thành như vậy.”

“Thật không ngờ đứa trẻ này lại có thể thi đậu trường hạng A!”

“Lão đạo, nhìn thế nào cũng giống một lão lừa đảo, cậu bé Thiếu Bạch này thì lại khôi ngô tuấn tú, khí chất ngút trời, vừa nhìn đã biết là một cậu bé có đức có tài.”

“Đây đúng là trê xấu mọc măng ngon. Thật hiếm gặp a! Khó tin được lão thần côn lại có một đệ tử xuất sắc như vậy.”

……

Giang Thiếu Bạch nhĩ lực so người bình thường vốn nhanh nhạy hơn rất nhiều, tất cả những lời hay ý đẹp của những người phụ nữ trong thôn đều đến tai Thiếu Bạch cả.

Nghe mọi người ngợi ca, Giang tiểu gia bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, trên mặt hiện lên vài phần đỏ ửng.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: Bản thân tuy rằng cũng thực ưu tú, có điều, được mọi người khen ngợi như vậy, vẫn là có chút ngượng ngùng a!

Giang Thiếu Bạch đi về phía nghĩa trang trên núi. Ngay khi Giang Thiếu Bạch vừa xuất hiện ở xuất hiện trong nghĩa trang, có một tiếng hét chói tai mà người thường không thể nghe thấy.

“Tiểu ma tinh tới, mọi người chạy mau a!”

“Giang ma đầu tới, Ma Vương đang tới càn quét.”

“Tiếu vương bát đản họ Giang tới, chạy ngay đi.”

……

Một đám âm hồn quỷ khóc sói gào đã nhanh chóng bay đi rồi.

Âm hồn chạy chậm nhất bị Giang Thiếu Bạch bắt lấy, nhiếp đi âm khí, hồn phách đưa đi vãng sinh.

“Đừng ăn ta.”

“Đừng ăn ta mà.”

……

Giang Thiếu Bạch nhìn những âm hồn đang run rẩy trong góc thầm nghĩ: Rốt cộc chúng đang sợ hãi điều gì? Được đưa đi đầu thai không phải tốt hơn sao?

Không sai, nhìn một thiếu niên chính trực, lương thiện như Giang Thiếu Bạch, lại có một sở thích người khác không biết, chính là thích ăn âm khí, nếu là mấy ngày không được ăn, liền sẽ cảm thấy như thể mấy ngày không ăn cơm.

Giang Thiếu Bạch dọn đến trong núi mấy năm nay, những âm hồn trong núi vì nguyên nhân nào đó mà không thể đầu thai, đã cho hắn ăn hết bảy tám phần.

Giang Thiếu Bạch vốn am hiểu đạo lý tế thủy trường lưu(1), dựa theo quy tắc cũ chỉ ăn một âm hồn, liền xuống núi.

Những âm hồn tránh được thảm họa tụ lại hàn huyên, “Tiểu vương bát đản đi rồi.”

“Nghe nói, hắn sẽ đi học ở nơi khác.”

“Ma đầu đó tốt đúng ra nên chạy nhanh hơn.”

“Dân trong thôn cảm thấy tiểu tử này là người tốt, thật là mắt bị mù mà.”

Ăn đã no nê Giang tiểu gia cảm thấy thực hài lòng lau miệng đi về phía Đạo quán. Sau khi ăn âm hồn, cậu ta có thể tránh được cơn đói trong vài ngày. Trước khi rời đi, cậu nhất định phải quay lại ăn thêm vài âm hồn nữa.

Nghĩ đến hậu quả nếu ăn quá nhiều, Giang Thiếu Bạch lại có chút khó xử. Hầu hết những âm hồn còn lại trên thế giới đều có chấp niệm, mà nếu là lập tức thu lấy nhiều âm hồn, hắn liền khả năng bị nhiều chấp niệm dây dưa, làm cho tẩu hỏa nhập ma.

(1) Tế thủy trường lưu: Tiết kiệm thì sẽ dùng được lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.