Thần Cố

Chương 50: Chỉ là Ningya… (Mười)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch
“Chúng ta phải tìm cái gì?” Ningya mất tự nhiên thay đổi đề tài.
Harvey nói: “Ghi chép địa lý của Quần đảo Pearl, còn có tương quan lịch sử.”
“Tương quan?”
“Địa điểm thần bí, các loại hình truyền thuyết kỳ lạ.”
Đang lúc nói chuyện, chân Ningya đã bước xuống bậc thang cuối cùng. Harvey đưa lưng về phía cậu, tay nhẹ nhàng vung vẩy ở giữa không trung, hồ sơ bị vất lung ta lung tung được sắp xếp chỉnh tề. Ningya kinh ngạc nói: “Anh đã phân loại luôn rồi à?”
Harvey liếc xéo cậu một cái, tựa như đang cười nhạo câu hỏi của cậu. “Như vậy mở ra sẽ dễ hơn.”
“…” Ningya nhìn theo Harvey tay cầm lên một hồ sơ mở ra xem, biểu lộ cảm xúc, “Thần cũng không phải vạn năng.”
Bên trong phòng hồ sơ yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách nhẹ.
Ningya phát hiện động tĩnh nào cũng đều phát ra từ tay mình, Harvey vẫn  đứng ở nơi đó, duy trì tư thế đọc sách, không nhúc nhích.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì?
Ningya sốt sắng đứng lên, đi tới trước mặt Harvey.
Harvey đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt màu đen ở trong tối chìm dưới lòng đất phòng hiện ra đen lạ thường: “Cho nên có lúc không chừa thủ đoạn nào.”
Ningya nơi khác trong lòng nhảy lên một cái, sống lưng dấy lên một luồng cảm giác mát mẻ.
Harvey cười cười, ánh mắt nhu hòa âm lãnh. Hắn cực anh tuấn, không giống với thô lỗ trên người Siton, mang theo tà khí thần bí lại lạnh lẽo, đặc biệt là khi cười, khóe miệng cười cùng khóe mắt lạnh lẽo hình thành chênh lệch rõ ràng, cũng là mị lực chỉ thuộc về Harvey.
Mị lực a…
Ningya bất ngờ với việc mình vậy mà lại dùng cái từ này để hình dung. Vốn dĩ, Harvey tính cách bá đạo âm trầm, hỉ nộ vô thường, là loại hình kính nhi viễn chi nhất của cậu, nhưng mà chung sống lâu như vậy, cậu không có cách nào lừa mình dối người thuyết phục mình đối với Harvey chỉ có kính sợ, ngay cả mình cũng đều ngạc nhiên sự bao dung không chỉ nhằm vào thân phận Thần Vương của Harvey, còn bắt nguồn từ việc tận sâu trong tim cam tâm tình nguyện nhượng bộ.
Nhưng mà trong tim Harvey thì sao?
Ningya chán nản nghĩ. Nếu như không biết đến lịch sử “hào quang” Thần Hắc Ám gây nên xích mích của tam đại quản giáo chi thần, cậu hoàn có thể thuyết phục chính mình, Harvey trong bóng tối khống chế Quang Minh thần hội, mật báo cho đế quốc Kanding, cũng là vì nhân loại, nhưng hiện tại, dù là yêu thích cũng không cách nào thuyết phục bản thân mình rằng Harvey dằn vặt chỉ là vì chơi vui.
“Đừng tưởng rằng ánh mắt u buồn là có thể che giấu em đang ngẩn người lười biếng.” Harvey cấp tốc lật hết một cái giá sách quay đầu lại nhìn cậu.
Ningya vùi đầu vào trong hồ sơ. Khi không nhìn thẳng vào, trong lòng dị dạng như gợn sóng, từng vòng mà nổi lên trên mặt; sau khi nhìn thẳng vào, tâm tình như từ đáy nước muốn dâng lên, dẫu chỉ mới liếc mắt nhìn, tâm tư cũng đã loạn theo hết cả lên.
“Em tìm được gì à?” Harvey tới đây.
Ningya đột nhiên gấp sách lại, mang theo gió thổi mạnh khiến trên mặt Harvey mát lạnh.
Harvey nheo mắt lại, đoạt lấy sách từ trong tay cậu, nhanh chóng giở một lần.
Nhìn động tác của hắn, trong lòng Ningya có chút nguội lạnh, ám muội tình ý gì cũng đều bị thổi bay không còn một mống. Thần với người, vốn là tồn tại anh giới không có cách nào vượt qua, huống chi là thần tính tình như Harvey, giữa bọn họ không cách nàotạo lập tin tưởng, bất kể là hắn đối với mình, hay là  mình đối với hắn. Tại thời điểm Harvey trợ giúp nhân loại phụ trợ hắn, tại thời điểm Harvey tổn hại lợi ích nhân loại giám sát cùng ngăn cản hắn, là lý do duy nhất mình đi theo hắn.
Ningya đặt sách về chỗ cũ, không nhìn ánh mắt dò xét của Harvey, lại lấy ra một quyển sách khác từ trong giá sách.
Harvey nhìn quyển sách bị để xuống kia, ngứa tay lật lại lần nữa, vẫn không nhìn ra cái gì, tìm không ra lý do Ningya tâm tình phập phồng, tâm tình rất khó chịu, rất nhanh lật qua một cái giá sách khác, sau đó trào phúng lật xem quyển sách Ningya đang xem: “Có cần phải cho em một quyển từ điển, một bên vừa tra vừa nhìn không?”
Ningya nói: “Tôi không biết anh rốt cuộc đang tìm cái gì.”
Harvey nói: “… Cho nên em khi nãy chỉ là làm bộ lật xem?”
Ningya lật từng tờ từng tờ, giống như mạn bất kinh tâm hỏi: “Sau khi tìm được anh dự định sẽ làm gì?”
Harvey nói: “Đi xem thử.” Lại cướp lời trước Ningya nói, “Còn xem cái gì thì khi đó sẽ biết.”
Ningya chậm rãi giở hết một quyển sách, vừa ngẩng đầu, Harvey đã lật xem hết tất cả, đang ôm ngực chờ cậu.
“…” Ningya nói, “Bây giờ có thể đi xem một chút không?”
Harvey nhét một quyển sách cho cậu: “Hợp với em.”
Ningya xem bìa.
( Phương pháp luận tăng tốc xe ngựa).
Từ trong thư phòng của Beyonce đi ra, nàng đang ngồi ở bên ngoài uống trà chiều. Thấy bóng người của bọn họ, lập tức để ly xuống đứng lên: “Hai người các ngươi…”
Harvey nói: “Ngươi bị cách chức.”

Beyonce khiếp sợ nói: “Cái gì?”
Harvey nói: “Ta dùng danh nghĩa sứ giả đặc phái của Ciro I bệ hạ chính thức tuyên bố cách chức Tổng đốc Quần đảo Pearl của Beyonce · Melain, trước khi mệnh lệnh mới chưa truyền đạt, nghiêm cấm ngươi rời khỏi  Phủ Tổng đốc nửa bước.”
“Chờ đã.” Beyonce ngăn cản hắn, “Ngươi không có…”
Harvey đã lướt qua đi nàng đi về phía trước.
“Ngươi không có quyền làm như vậy!” Nàng đứng ở phía sau hắn hét lớn một tiếng, sau đó sai binh lính bắt bọn họ lại. Các binh sĩ hai mặt nhìn nhau, không biết cần phải nghe ai. Tuy rằng Beyonce là Nam tước, thế nhưng lai lịch đặc sứ của hoàng đế nghe vào lại càng to hơn.
Do dự như vậy một lát, Harvey đã cùng Ningya đi tới cửa.
Beyonce bỗng nhiên xông lên, muốn kéo tay Harvey, còn chưa có đụng tới, người đã bị văng ra ngoài, ngã lộn nhào vào bên trong bồn hoa cách đó không xa.
Harvey cùng Ningya ra khỏi cửa lên xe ngựa. Phu xe đem chính mình quấn lại đến gió thổi không lọt, chỉ lộ một đôi mắt tròn nhỏ như hạt đậu xanh ra bên ngoài, đề phòng điều tra bốn phía, chỉ lo có tên nào không có mắt mà cầm theo bình nước lại đây, làm phiền hắn.
Bánh xe ngựa chậm rãi lăn.
Beyonce được binh lính nâng dậy tóc tai bù xù chạy lại, đến trước cửa, chân vừa muốn bước ra, đã giống như chịu kinh hách rụt trở về, quát mắng binh lính sợ hãi không tiến lên bên người. Các binh sĩ thấy nàng cũng kiêng dè, lại càng xuất công không xuất lực, ra vẻ truy đuổi, chờ rẽ khỏi đường cái, ngay lập tức dừng bước, tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Ningya tò mò nhìn phía sau, thấy Beyonce quả nhiên không ra ngoài phủ, tâm lý rất kinh ngạc. Từ lúc đi vào Phủ Tổng đốc tới giờ, Harvey không có lấy ra bất kỳ bằng chứng gì để chứng minh thân phận, lại chỉ dựa vào mấy câu nói đã làm Beyonce sợ đến cửa không dám ra, cậu không biết nên kính nể tài nói hươu nói vượn của Harvey, hay là  Beyonce ngu muội vô tri.
Trong lòng Harvey cũng rất đắc ý. Bị nhốt tại Quang Minh thần hội lâu như vậy, hắn cho là bên ngoài sẽ có điều thay đổi, không nghĩ tới, vẫn là thế giới hắn quen thuộc.
Ningya nghĩ, hắn ngày hôm nay có thể ăn nói ba hoa mà đem Beyonce lừa xoay quanh, ngày mai lại giống như có thể đùa bỡn nhân loại trong lòng bàn tay. Thần Hắc Ám vẫn là Thần Hắc Ám, cùng trong sách không có gì khác biệt. Hắn nhiệt tình tích cực giúp đõ nhân loại như vậy, nhất định còn có mục đích khác.
Nội tâm cậu tràn đầy sầu lo.
Dù cho ngày hôm nay bọn họ mượn tay Harvey ngăn cản các thần ở Đông Côi Mạc. Như vậy, ngày mai sẽ có ai đến ngăn cản Harvey?
Vào giờ phút này, trong đầu của cậu hiện lên một ý nghĩ rõ ràng—— nhân loại nhất định phải nắm giữ sức mạnh thuộc về mình. Lấy cái này làm trung tâm quay xung quang, kế tiếp tâm tư đã rõ ràng. Thứ nhất, tuyệt đối không thể để cho Thần khí của Hải Thần Hoàng rơi vào tay Harvey. Cho dù Hải Thần Hoàng đã từng trợ giúp đế quốc Kanding tiêu diệt Hỏa Thần cũng không thể thay đổi sự thực hắn là thần, nếu có một ngày, Thần tộc cùng nhân loại đối lập, lựa chọn của Hải Thần Hoàng không nghi ngờ chút nào. Thứ hai, biết rõ lý do Harvey đi Quần đảo Pearl, nghĩ biện pháp đem lợi ích chuyển đến nhân loại bên này.
Một cái tay đột nhiên nắm lấy cằm cậu, đánh gãy suy nghĩ của cậu.
Ningya quay đầu, đã thấy Harvey ánh mắt âm trầm nhìn cậu.
“Em đang nghĩ gì?” Harvey nói.
Tim Ningya dập nahnh mấy nhịp, cố gắng trấn tĩnh nói: “Nghĩ, anh.”
Hai chữ bị tách ra nói, như hai viên đá, từng viên từng viên đập vào trong lòng của Harvey.
Hắn nhíu mày: “Nghĩ làm sao đối phó ta?”
Ningya trong lòng lộp bộp một tiếng, chật vật bị nói đúng lan ra toàn thân, mặt không khống chế được mà đỏ lên: “Cái gì gọi là nghĩ làm sao đối phó anh?”
“Nói trúng rồi?” Lửa giận trong lòng Harvey khắc chế không nổi bốc lên. Tại sao hắn dùng hết các loại thủ đoạn, vẫn để cho cậu đứng ở phía đối lập với mình? Quả nhiên, Dù cho cậu chỉ là Ningya, cũng là Ningya cùng hắn đối nghịch! Hắn nghiến răng: “Nhìn vẻ mặt của em là biết.”
Ningya nghiêm mặt: “Tôi vẻ mặt gì?”
Harvey nói: “Không dám nhìn thẳng vào mắt ta, chột dạ.”
Người bị nói trúng tâm sự thông thường có hai loại phản ứng. Một là thuận thế thừa nhận, một là mãnh liệt phủ nhận.
Ningya không thể thừa nhận, cho nên chỉ có thể mãnh liệt phủ nhận: “Tại sao cứ chột dạ thì là đối phó anh?”
“Không phải thì em chột dạ cái gì?”
“Chẳng lẽ không thể là thích anh sao?” Ningya bật thốt lên.
Harvey sửng sốt.
Sau khi Ningya ngẩn ra, lập tức nắm giữ chủ động, con mắt to gan mà nhìn thẳng vào mắt Harvey, ấm ức cùng tức giận hỏi: “Không thể là thích sao?”
Harvey nhìn cậu chằm chằm, từ từ nheo mắt lại, nắm cằm của cậu, kéo mặt của cậu đến trước mặt mình: “Em đang tính kế gì?”
Ningya nói: “Không có.” Nước mắt từng chút một ngưng tụ tại trong hốc mắt.
Vốn chỉ có một phần ấm ức, hiện đang từ từ tăng lên bảy phần.
Không phải lời nói dối mà.
Cậu là thật sự thích.
Nhưng mà, bất kể là chính mình, hay là Harvey, đều sẽ không thừa nhận.
Cậu biết mình thích Harvey, nhưng mà vì người thân, vì bằng hữu, vì Langzan, vì nhân loại, trong lúc cần thiết, vẫn phải lựa chọn phản bội. Thậm chí hiện tại, đem “thích” như mượn cớ, mang chân tâm coi như lời nói dối mà nói ra.
Harvey thu liễm dò xét trong mắt, ngón tay nhẹ nhàng lau qua dưới mí mắt cậu, nước mắt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay của Harvey.”Khóc cái gì?” Hắn lầu bầu một câu, trong mắt dần dần có dấu vết vui vẻ.
Ningya trở tay lau mặt, muốn xoay mặt qua chỗ khác, thì bị Harvey vững vàng nắm lấy.
“Thích ta ở điểm gì?” Harvey tràn đầy phấn khởi hỏi.
Ningya hỏi ngược lại: “Không là không tin sao?”
Harvey nhíu mày: “Cho nên nhanh thuyết phục ta.”
“…” Ningya cắn môi dưới, suy nghĩ một lát, “Em cũng không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.