Thần Cố

Chương 5: Hắc ám thần phó (năm)




Edit: Nguyệt Bạch
Beta: Âu Dương Tình
Suốt dọc đường đi, người lùn vẫn không giải thích cho cậu, Ningya chỉ có thể một mình nằm trên lưng ngựa miên man suy nghĩ.
Chuyện nghĩ đến đầu tiên đương nhiên là người lùn có mục đích. Thân phận của người lùn phức tạp – Tín đồ của Thần Hắc Ám, người đi theo Đại Vương tử của Julan, dù là thân phận gì cũng đều như treo trên đầu một thanh đao bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Mình tuy rằng không có quan hệ với Quang Minh thần hội, cũng không tín ngưỡng bất kể Thần gì, nhưng tín đồ luôn luôn điên cuồng, ai biết bọn có mấy thứ nghi thức dùng người sống hiến tế hay không?
Mà phương diện này Julan đã sai lầm nặng nề, người lùn mạnh mẽ xông đến cổng thành Algulin thì đã sử dụng chiêu “dương đông kích tây”, chiêu thức tuy cũ nhưng hiệu quả lại tốt. Nhiều thiếu niên tách ra đi lại như vậy khiến Vương hậu Julan cùng vị Vương đệ kia phải nhức đầu.
Xét giữa hai thân phận, Ningya hi vọng là thân phận sau, vào thời khắc mấu chốt lấy ra dùng thân phận Vương tử Langzan hy vọng còn có chút tác dụng. Thế nhưng theo thái độ cổ quái của người lùn thì thân phận trước có khả năng lớn hơn.
Ngẫm kỹ lại thì người lùn thay đổi thái độ sau khi cậu hôn mê.
Như vậy trong lúc cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Một màn cuối cùng nhìn thấy trước khi hôn mê là người lùn bị đánh bay, rồi cảnh tượng người áo đen vây đánh… Cùng với sự thoắt ẩn thoắt hiện của khuyên môi vàng đen có liên quan?
Bàn tay Ningya cọ nhẹ vào bụng ngựa một chút thì thấy trống không. Khuyên môi vàng đen xuất quỷ nhập thần kia tựa như lại quay về túi không gian. Trong lòng khẽ động, cậu lấy khuyên môi ra từ trong túi không gian, dùng lòng bàn tay úp vào bụng ngựa.
Nếu ném nó đi thì sẽ thế nào nhỉ?
Món đồ lấy từ cung điện của Thần Hắc Ám này nói thế nào vẫn khiến người ta bất an. Sự việc còn chưa ngừng phát sinh, thu cũng đã thu rồi, dù sao cũng không quay trở về nơi đó nữa, giờ đây lại là một của khoai nóng phỏng tay, cực kì quỷ quái.
Người lùn cưỡi ngựa đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại.
Trong lòng Ningya khẽ động, bàn tay run lên, khuyên môi trượt xuống dọc theo ngón áp út. Chính vào giây phút tuột tay, trong trái tim cậu như bị đục một lỗ, trống rỗng bực bội không rõ. Nhưng cậu bị buộc trên lưng ngựa, muốn vặn vẹo cũng khó chứ đừng nói là bắt lấy nó.
Ngựa lùn cưỡi ngựa chậm lại, đi tới bên người của cậu, con ngươi xanh biếc đem cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Ánh mắt hắn mặc dù không phải là thô tục nhưng lại vô cùng nóng bỏng trần trụi, giống như là đem người ta lột sạch nhìn thấu tận bên trong.
Nigya mím môi, quật cường nhắm hai mắt lại.
Người lùn trong cổ họng phát ra một tiếng cười quái dị, lại đi lên trước dẫn đường.
Đến gần tối, tâm trạng của Ningya mới từ từ hồi phục. Vốn không phải là đồ đạc của mình, có được là do số mệnh, vuột mất cũng là chuyện được định sẵn.
Chờ cho mặt trời hoàn toàn hạ xuống chân trời, phía trước xuất hiện một trấn nhỏ. Người lùn tính toán định tìm chỗ nghỉ lại nên đem Ningya từ trên lưng ngựa thả xuống nhưng không cởi trói, mà là dùng một cái áo choàng đen lớn bọc kín cậu lại từ đầu đến chân, chỉ có đôi chân là có thể cử động. Hắn nhạt giọng bảo: “Biết điều một chút, chớ để liên lụy đến người khác.” Kỵ sĩ cấp bảy đặt vào toàn bộ Mộng đại lục chỉ là bọt nước không thể gợi dậy bất cứ cơn sóng nào, nhưng tại cái trấn nhỏ này lại đủ để hoành hành ngang ngược.
Thế nhưng khi vào phòng ăn của quán trọ duy nhất trong trấn mới biết, câu hoành hành ngang ngược này đã kết luận quá sớm.
Ningya và người lùn cũng không nghĩ tới ngồi tại một quán trọ như thế này vậy mà lại có một nhóm gồm ma pháp sư cùng đám lính đánh thuê. Bọn họ nhìn qua có vẻ phong trần, mặt mũi trông thấm mệt, vẻ mặt lại rất thả lỏng như mới vừa hoàn thành một vụ làm ăn lớn. Bọn họ chiếm ba cái bàn, vừa khéo ngồi tại vị trí cửa ra vào, cách cánh cửa gần nhất là hai kỵ sĩ khôi ngô cường tráng như hai ngọn núi nhỏ.
Ningya bị trói quá lâu khiến máu không lưu thông, nửa người đều tê dại nên cứ lảo đảo theo sau người lùn đi về phía trước, khi bước vào cửa bị vấp một cái, cánh tay bất ngờ mắc vào bàn của kỵ sĩ. Áo choàng bị vén lên một nửa, lộ ra dây thừng trên người.
Vị kỵ sĩ bị đụng phải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, còn chưa có nói gì thì người lùn đã sầm mặt kéo cậu đến bên cạnh, đồng thời một người khác cũng từ góc phòng ăn đi đến.
Ở cái bàn khác trong phòng ăn có một đôi vợ chồng già bình thường của trấn quen biết với ông chủ nhà trọ, đang vừa ăn cơm vừa cùng hắn nói chuyện phiếm. Đây là một quán trọ gia đình nhỏ, chỉ có một ông chủ một bà chủ, bây giờ đang là thời gian dùng cơm, bà chủ ở trong phòng bếp, ông chủ ở tại phòng ăn, phòng ăn bên ngoài cũng không bố trí người. Nếu không phải là như vậy, người lùn đã không mang Ninya đến đây.
Người lùn vốn muốn ăn tối tại phòng khách, lại nghe thấy nhóm đánh thuê nhắc tới Julan thì lập tức thay đổi ý định, liếc mắt cảnh cáo Ningya một cái rồi ngồi xuống trong góc phòng.
Sau khi Ningya ngồi vào chỗ, cậu để ý thấy kỵ sĩ bị đụng vào liếc mình một cái, trong lòng khẽ động, tự mình nảy lên suy nghĩ viễn vông – Có thể vị kỵ sĩ kia chú ý đến khốn cảnh của mình, dự định ra tay giúp đỡ.
Nhưng vị kỵ sĩ kia chỉ nhìn một lần rồi lại nhanh chóng tập trung vào cuộc trò chuyện với bạn đồng hành của mình.
Đám đồng bọn đang nói về sự việc phát sinh tại Julan sau khi Đại Vương tử trốn thoát khỏi Algulin. Một vài đại thần liên minh với nhau đi vào vương cung kháng nghị với lão Quốc vương đang lâm trọng bệnh việc Vương hậu cùng Vương đệ  hãm hại Đại Vương tử, nhưng chưa nói hết đã bị Vương hậu bắt vào trong ngục. Từ đó, trong cung không còn có tin tức của lão Quốc vương nữa, có tin đồn rằng lão Quốc vương đã bị Vương hậu cùng Vương đệ liên thủ hại chết rồi. Đôi cẩu nam nữ này hoàn toàn xé rách mặt nạ dối trá, lấy vải thưa che mắt Thánh mà hất một chậu nước bẩn vào Đại Vương tử, gióng trống khua chiêng treo thưởng truy nã. Hiện tại Julan trên dưới chìm trong không khí ảm đạm và khẩn trương, một mặt hi vọng Đại Vương tử có thể chạy thoát, một mặt lại hi vọng chuyện này sớm kết thúc để đất nước trở về quỹ đạo.
Một ma pháp sư đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không có một ai chú ý đến Nhị Vương tử hay sao?”
“Hắn vào Học viện Ma pháp St. Paders học tập, sau này sẽ trở thành một ma pháp sư.” Một câu nói thốt ra.
Ningya có chút khó chịu. Thời gian cậu ở tại St. Paders cũng không lâu, người quen biết cũng không nhiều lắm, Soso là một người trong đó. Trong ấn tượng của cậu thì cậu bé rất nhu thuận ngoan ngoãn, đối với một vương tử mà nói thì thật ngây thơ hồn nhiên, là một cậu bé khiến người ta phải yêu mến, nhưng vì một số nguyên nhân mà tại ma pháp khó có thành tựu, vừa ra khỏi nhà đã xảy ra sự tình như vậy khiến người ta không khỏi lo lắng cho tương lai của cậu bé.
Suy nghĩ này vừa mới thoáng qua cậu lại tự thấy đáng giễu cợt. Soso dù có gặp phải khó khăn hơn nữa, thì người anh họ yêu quý của cậu bé từ đầu chí cuối sẽ luôn ở bên cạnh vì cậu mà chắn gió che mưa, như thế nào đến phiên người đang chán nản như cậu lo lắng.
Trong lúc cậu thất thần, trọng tâm câu chuyện của dong binh đoàn đã đề cập đến thủ đoạn chạy trốn của Đại Vương tử. Vô số người phù hợp với  đặc điểm của Đại Vương tử tại các nơi trên Julan đều đang ứng tuyển, khiến cho người truy nã mệt nhoài, dù Vương hậu treo giải thưởng lớn nhưng người sờ được tới số tiền này vẫn chưa xuất hiện.
Ningya nhìn người lùn một chút, mánh khóe này hiển nhiên là xuất ra từ người trước mắt, người lùn cúi đầu uống rượu mạch.
Ông chủ nhà trọ mang bữa tối lên.
Người lùn thấy Ningya vẫn đang bất động mới phát hiện tay cậu bị trói lại, không thể nào cầm dao nĩa lên được. Hắn lầm bầm lầu bầu nói: “Ngươi không đói? Được rồi, vậy ta giúp ngươi mang về phòng, khi nào đói thì lại ăn tiếp.” Nói xong thì chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Ningya mà tự ăn hết phần mình, sau đó bưng phần của Ningya đi lên phòng.
Ningya trước khi đi nhịn không được lại nhìn mắt người kỵ sĩ kia.
Kỵ sĩ đang nhìn cậu, còn cười cười với cậu.
Ningya trở về phòng vẫn còn đang suy nghĩ về nụ cười của hắn. Đối với người đang rơi vào hố mà nói, chứng kiến bất kì một cơ hội nào hiện ra đều sẽ khó kìm lòng nổi, cho dù chỉ là một sợi dây đứt. Đương nhiên, cậu vẫn duy trì bình tĩnh. Cậu với đối phương chưa từng gặp mặt, muốn bọn họ ra tay đối phó với một kỵ sĩ cấp bảy là không có thực. Đoàn lính đánh thuê không phải đoàn kỵ sĩ thần thánh, nếu như hiện tại ngồi kia là người của Chrysler hoặc Gabled, vậy thì cậu sẽ không chút do dự hô cứu mạng.
Người lùn thào dây thừng nhưng lại trói chân cậu vào chân giường: “Ăn đi.”
Ningya cúi đầu ăn cơm.
Nửa đêm, Ningya nghe thấy động tĩnh tại cửa, mở mắt, người lùn vốn đang ngủ ở trên giường lại không thấy bóng người. Cậu rón ra rón rén đứng lên, di chuyển đến cạnh cửa, vểnh tai lên muốn nghe chút gì đó thì cánh cửa liền mở ra. Người lùn đi tới, nhìn thấy cậu thì trên môi lộ ra nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp.
Ningya lùi lại nửa bước, ngẩng đầu lên liền thấy người kỵ sĩ bị đụng đó.
Hắn đứng ở cửa, ánh mắt có phần áy náy, sau đó gật đầu một cái thật nhanh rồi quay đầu bước đi.
“Đừng có nhìn.” Người lùn nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi. Ngươi làm cái gì cũng chỉ là liên lụy tới người khác.”
Dù cho không nhìn thấy sự việc vừa mới phát sinh bên ngoài nhưng Ningya biết hi vọng mong manh của mình đối với đoàn lính đánh thuê đã bị dập tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.