Thần Chủ Ở Rể

Chương 995:




CHƯƠNG 995

Lần này, anh ta gặp hoạ rồi, một tai hoạ cực lớn.

Dù là nhà họ Tống cũng không cứu nổi anh ta!

“Tha cho tôi, tôi biết sai rồi, là tôi bị quỷ ám, là tôi ngu xuẩn, tôi sẵn sàng đền bù, xin hãy tha cho tôi. Anh Vương, sau này tôi sẽ không dám nữa, tôi nhận sai, tôi là thằng phế vật, là bao cỏ, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi một lần.”

Tống Nguyên Lễ sợ rồi.

“Không phải anh là vua của Ma Đô sao? Không phải anh là luật ở Ma Đô sao? Không phải anh là trời ở Ma Đô sao? Anh cũng biết sợ à?”

Đến tận lúc này, Vương Bác Thần mới lên tiếng, giọng anh lạnh lùng tới cực điểm.

“Dựa vào thế lực của nhà họ Tống để bắt nạt vợ tôi à? Chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến công ty của vợ tôi đóng cửa à? Tới đi, cho tôi xem nhà họ Tống của anh quyền lực tới mức nào, bối cảnh của nhà họ Tống to tới mức nào!”

Lời này khiến tâm trạng của Tống Nguyên Lễ như rơi xuống vực thẳm, anh ta biết Vương Bác Thần sẽ không tha cho mình nên bèn cắn răng nói: “Anh Vương, tôi đã sai khi có ý xấu với vợ anh, nhưng vẫn chưa có gì xảy ra, tất cả chỉ là hiểu nhầm, ngài có cần ép người như vậy không? Tuy tôi không biết thân phận thật sự của ngài là gì, nhưng nhà họ Tống chúng tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt! Sau lưng nhà họ Tống là nhà họ Cổ, một trong bảy đại thế gia lâu đời, tôi hi vọng ngài hãy cân nhắc. Trước mặt tôi, ngài có thể có thực lực bất phàm, nhưng trước mặt nhà họ Cổ, ngài chẳng là cái thứ gì cả!”

“Ồ? Vậy sao?”

Vương Bác Thần bật cười.

Trong mắt đều là mỉa mai.

Anh vốn định đi đến nhà họ Cổ, không ngờ kẻ đứng đằng sau nhà họ Tống lại là nhà họ Cổ, thú vị đấy.

“Nhà họ Cổ à, tôi sẽ tính sau, nhưng đêm nay, tôi phải giải quyết cho xong chuyện anh dám bắt nạt vợ tôi đã.”

Tống Nguyên Lễ tuyệt vọng rồi, anh ta điên cuồng gào thét: “Vương Bác Thần, anh có cần phải cạn tàu ráo máng như thế không? Giết tôi cũng chẳng có lợi lộc gì cho anh cả! Vợ anh chỉ là một con đàn bà hơi xinh đẹp chút thôi. Cô ta khiến người khác nảy sinh sắc tâm cũng là chuyện bình thường, tôi cũng chưa ra tay mà, anh có cần phải tuyệt tình như thế không? Bây giờ anh tha cho tôi thì nhà họ Tống sẽ bồi thường xin lỗi, cứ xem như không có gì xảy ra. Nhà họ Tống sẽ giúp đỡ nhà họ Trần trở thành gia tộc bậc nhất Ma Đô. Nếu anh giết tôi thì nhà họ Tống sẽ không tha cho anh!”

Chát!

Trần Thạch lại tát lên mặt Tống Nguyên Lễ, tát tới mức khuôn mặt anh ta bê bết máu, ông tức giận nói: “Dám uy hiếp anh Vương, anh là cái thá gì chứ!”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn Tống Nguyên Lễ, anh lạnh nhạt nói: “Ẩn Long, gửi thi thể của hắn về nhà họ Tống.”

Tống Nguyên Lễ hoảng sợ: “Đừng giết tôi, Vương Bác Thần, nếu giết tôi, anh nhất định sẽ hối hận, đừng giết tôi, tôi tình nguyện làm con chó cho anh, đừng giết tôi, tha cho tôi đi.”

Nhạc Ẩn Long nắm lấy cổ Tống Nguyên Lễ, khoé miệng trái vô thức nhếch lên, anh ta cười nham hiểm: “Dám ức hiếp chị dâu của tôi à? Nhà họ Tống thì giỏi lắm à? Tôi lại muốn giết chết anh ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Tống đấy, để xem nhà họ Tống quyền lực tới mức nào.”

Nhạc Ẩn Long xách Tống Nguyên Lễ ra ngoài.

Đây chính là phong cách làm việc của anh ta.

Chứng kiến số phận của Tống Nguyên Lễ, đám phụ nhị đại, minh tinh còn lại đều sợ tới mặt mày trắng bệch, họ dập đầu như củ tỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.