Thần Chủ Ở Rể

Chương 989:




Chương 989

Các người đã tự tìm chết, vậy thì đừng trách tôi.

Ông Kim kêu vài cậu ấm đỡ Tống Nguyên Lễ ngồi lên sofa, sau đó gọi một cuộc, cung kính nói: “Ông Trần, chỗ tôi gặp hai tên côn đồ, phiền ông đích thân ra tay, người của tôi đều chết rồi. À, được được được, phiền ông rồi, đợi ông đến tôi lại nói chi tiết chuyện này với ông.”

Thấy biểu hiện của ông Kim, đám cậu ấm lập tức như uống thuốc an thần, có thể khiến ông Kim xưng hô là ‘ông Trần’, chỉ có một người.

Đó chính là chưởng môn Bát Cực môn Ma Đô, người duy nhất dùng đơn nhất quyền chủng đạt được cấp bậc võ tôn – Trần Thạch, Trần võ tôn!

“Ông Kim, Trần võ tôn sắp tới?”

Tống Nguyên Lễ đau đến co quắp, cắn răng nghiến lợi hỏi.

Ông Kim đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân cận với nhà họ Tống lần này, chỉ cần nắm bắt tốt, ông ta chính là khách quý của nhà họ Tống, bèn ranh mãnh nói: “Không sai, Trần võ tôn thiếu tôi một nhân tình, chỉ tôi mới có thể mời Trần võ tôn tới.”

Lão cáo già như ông Kim, không nói chuyện kêu nhà họ Tống cảm ơn Trần võ tôn, chỉ cần nói ra, phần ân tình này của ông ta với nhà họ Tống sẽ nhạt đi nhiều.

Bây giờ ông ta muốn nhà họ Tống hiểu rằng, ông ta căn bản không có suy nghĩ muốn nhà họ Tống cảm kích, chỉ đơn thuần muốn giúp Tống Nguyên Lễ.

Chỉ có như vậy, nhà họ Tống mới xem trọng ông ta.

“Được, lần này tôi thiếu ông Kim một nhân tình.”

Tống Nguyên Lễ hung hăng nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long: “Mẹ nó, dám ra tay với ông, ông muốn các người hối hận đã đến trên đời này!”

Ánh mắt Tống Nguyên Lễ hung ác nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.

Hai tên không biết sống chết này, lại dám đánh anh ta!

Anh ta nhất định để hai người biết, kết cục chọc vào Tống Nguyên Lễ anh ta.

Bốp!

Tống Nguyên Lễ vừa mắng xong, Nhạc Ẩn Long đứng phía sau Vương Bác Thần đã xuất hiện trước mặt anh ta, giơ tay bạt tai lên mặt anh ta.

“Anh là cái thá gì, cũng dám sỉ nhục anh Vương!”

Cái bạt tay này đánh cho Tống Nguyên Lễ xoay tại chỗ ba vòng, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, mở miệng nhổ ra vài chiếc răng.

Ông Kim thầm hận Tống Nguyên Lễ ngu si, biết rõ hai người này là kẻ liều mạng, Trần võ tôn còn chưa tới, Tống Nguyên Lễ lại còn đi trêu chọc.

Thật sự cho rằng không ai dám động vào anh sao?

Nếu không phải anh có bối cảnh nhà họ Tống, anh hống hách như vậy, sớm đã bị chém chết rồi!

Chuyện vốn xem như tạm thời dịu lại, chỉ cần Trần võ tôn tới, muốn báo thù thế nào đều được, nhưng ông Kim không nghĩ tới Tống Nguyên Lễ lại còn khiêu chiến đối phương vào thời khắc mấu chốt này, đây không phải là tự mình tìm chết sao?

Chính là một tên phế vật, ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, ngu xuẩn đến mức cũng chỉ còn lại bối cảnh gia tộc!

“Cậu Tống, tất cả đợi ông Trần tới rồi lại xử lý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.