Thần Chủ Ở Rể

Chương 985:




CHƯƠNG 985

Nhưng Nhạc Ẩn Long lại sợ hãi, hai chân vô thức run lên.

Thần chủ thật sự tức giận rồi!

Thần chủ càng tỏ ra bình tĩnh thì cơn giận càng lớn!

Hồi trước một quốc gia hùng mạnh ở phương Tây gây chiến với nước R, Thần chủ dẫn dắt họ đánh bại quốc gia hùng mạnh đó, hai bên đã ngồi vào bàn đàm phán.

Nhưng đối phương lại ỷ vào có Đế Quốc nước A chống lưng, cực kỳ ngoan cố, còn uy hiếp sẽ khai chiến lần nữa. Để thể hiện sự uy hiếp, chúng còn giết mười mấy tù binh của nước R.

Thần chủ cũng như tối nay, bình thản nói một câu “tôi rất tức giận”.

Sau đó anh dẫn theo mấy người họ tới quốc gia đó, giết hết sáu mươi phần trăm thành viên của hoàng gia, chém chết người thừa kế của quốc gia đó ngay tại chỗ.

Nếu không phải Quốc chủ hạ lệnh bảo Thần chủ dừng tay thì hoàng thất của quốc gia đó đã bị giết hết rồi!

Bây giờ Thần chủ lại nói câu này, vẻ mặt bình tĩnh như thế, sao Nhạc Ẩn Long có thể không sợ!

Nhạc Ẩn Long chỉ biết một điều, nhà họ Tống sắp biến mất rồi!

Tất cả những người liên quan đều sẽ chết!

Không ai có thể cứu được bọn họ!

Dù gia thế có lớn đến đâu…

Đều! Không! Thể!

“Mẹ kiếp, lại còn biết tức giận nữa à? Ha ha ha ha.”

Tống Nguyên Lễ như nghe thấy chuyện cười, anh ta cười ngả nghiêng: “Yo, chỉ là một thằng ở rể thôi mà cũng biết tức giận à? Tôi sợ quá! Anh là một kẻ vô dụng, chạy đến nhà vợ để ở rể làm mất mặt và tôn nghiêm của đàn ông mà cũng biết giận à? Tôi cho anh một cơ hội nữa, ra giá đi rồi để vợ anh chơi với tôi một đêm, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không anh sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi đấy.”

Tống Nguyên Lễ lại nhả khói, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Với thân phận và địa vị của tôi, chơi vợ anh là ban ơn cho anh, vinh hạnh của anh.”

“Trong mắt các anh, có lẽ nhà họ Trần rất quyền lực và giàu có, nhưng trong mắt ông đây thì nhà họ Trần chẳng là cái gì cả! Đồ vô dụng, tôi biết anh là quân nhân đã xuất ngũ, rất có bản lĩnh, nhưng thế giới này không phải đánh giỏi là được.”

Tống Nguyên Lễ đứng dậy, tay trái cầm ly rượu vang, tay phải kẹp điếu thuốc, cao ngạo nói: “Ông đây có tiền, có quyền, không phải tồn tại mà kẻ vô dụng ở rể như anh có thể tưởng tượng được. Với gia thế của ông đây, muốn đè bẹp nhà họ Trần là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Cạch.

Tống Nguyên Lễ uống nốt rượu trong ly rồi đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt Vương Bác Thần, đạp một chân lên bàn, ngạo nghễ nói: “Ở Ma Đô, Tống Nguyên Lễ tôi là vương của Ma Đô, là pháp của Ma Đô, là thần của Ma Đô! Tên vô dụng ở rể như anh mà cũng dám chạy đến đây gây sự với tôi? Rất kiêu ngạo đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”

Vương Bác Thần không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tống Nguyên Lễ.

Nhưng Nhạc Ẩn Long ở bên cạnh lại bỗng mất đi vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

Anh ta có thể cảm nhận đươc dưới vẻ ngoài bình tĩnh này của Vương Bác Thần ẩn giấu sát ý thế nào!

Đến anh ta cũng không dám cười đùa tí tửng.

Lần này cho dù gia thế của nhà họ Tống có lớn đến mấy cũng vô dụng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.