Thần Chủ Ở Rể

Chương 816:




CHƯƠNG 816

Thấy cô tự tin như vậy, Vương Bác Thần thật sự không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cô.

Thôi vậy, cứ để cô tiếp tục đơn thuần thế này đi.

“Không, em thể hiện rất tốt, chỉ là Bao Đình Cẩn quá gian xảo, mạnh hơn em nhiều.”

Triệu Thanh Hà vô thức gật đầu, sau đó chợt thấy câu này không đúng lắm bèn vội hỏi: “Chẳng lẽ em ứng đối sai à?”

Vương Bác Thần chỉ ra: “Đối với con cáo già như Bao Đình Cẩn, khi em nói chuyện với ông ta phải học cách che giấu suy nghĩ của mình.

Phải kiểm soát hành động, ánh mắt và những biểu cảm nhỏ vô thức, nếu không chắc chắn ông ta sẽ đoán được tâm tư của em, sau đó xác nhận suy nghĩ của chính mình.

Thương trường như chiến trường, nhất là gặp phải thương nhân như Bao Đình Cẩn, về cơ bản đều là bậc thầy về tâm lý học, vô cùng giỏi việc suy đoán tâm lý của người khác.”

“Vừa nãy em vô thức nhìn anh hai lần đã để lộ sơ hở. Sau đó Bao Đình Cẩn hỏi quan hệ của Trần Thạch và chúng ta, vẻ cảnh giác trong mắt em quá rõ ràng. Cuối cùng Bao Đình Cẩn hỏi lúc sau xảy ra chuyện gì, em lại hơi dừng một chút, tuy em không có cảm giác, nhưng với Bao Đình Cẩn thì đã đủ để có thể đoán được tâm lý của em rồi.”

Triệu Thanh Hà không khỏi tái mặt, cô cứ tưởng mình đã rất khôn ngoan rồi, không ngờ vẫn còn rất non và xanh!

Vương Bác Thần cười an ủi: “Đối phó với người như Bao Đình Cẩn, em không thể chơi trò tâm tư với ông ta, bởi em không thể chơi lại ông ta được đâu. Sau này ông ta còn dám thăm dò suy nghĩ của em thì đánh cho một trận là được, ông ta không dám nói gì đâu.”

Triệu Thanh Hà lườm anh, nghiêm túc nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại.

Quả nhiên cô vẫn là lính mới, còn tưởng mình đã rất lợi hại rồi.

Vương Bác Thần không quan tâm đ ến những điều này, khi bạn có thực lực đủ mạnh, bất kỳ âm mưu hay quỷ kế đều sẽ trở nên vô ích.

Đây gọi là lấy một địch mười!

“Mẹ, chúng ta phải làm gì đây?”

Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Trần, Trần Hương Lan thật sự hoảng hốt, không có nhà họ Trần, bà ta chẳng là cái gì nữa cả.

“Nếu không vì con ngu xuẩn vội vàng thừa nhận, chuyện cũng sẽ không phát triển đến bước này.”

Tưởng Mẫn trừng bà ta: “Đợi tin tức của A Lai đi.”

Trần Hương Lan vội hỏi: “Mẹ, A Lai đi đâu thế? Ông ta sẽ không bỏ lại chúng ta rồi chạy mất chứ? Trạch Khôn đâu? Sao cũng không thấy cậu ta đâu cả.”

Trên khuôn mặt già nua của Tưởng Mẫn đầy sự độc ác, bà ta lạnh lùng nói: “Nếu Trần Quốc Vinh vô tình như thế thì đừng trách mẹ trở mặt! Bây giờ mẹ cho con biết, Trần Quốc Vinh không phải ba của con, ba ruột của con và Trạch Khôn tên là Hạ Thế Duệ . Bây giờ ông ấy đang rất phát triển ở nước ngoài, mấy năm trước có phái người liên lạc với mẹ.”

Trần Hương Lan ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn Tưởng Mẫn với vẻ khó tin.

Trong một thoáng, bà ta không thể tin đây là sự thật.

Bà ta không phải người nhà họ Trần?

Trần Quốc Vinh không phải ba ruột của bà ta?

“Mẹ, mẹ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.