Thần Chủ Ở Rể

Chương 737:




CHƯƠNG 737

“Mẹ chịu đựng hai mươi mấy năm, bây giờ đã có một cơ hội về nhà như vậy, chúng ta cùng mẹ quay về một chuyến.”

Vương Bác Thần đặt Dao Dao lên giường, nói.

Triệu Thanh Hà thở dài nói: “Mẹ nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói đến chuyện này, trước kia không nói, em cũng không hỏi. Em không ngờ lại là thế này. Xem ý của mẹ đi.”

Triệu Thanh Hà dừng một chút nói: “Bác Thần, em bàn với anh một chút, nếu như nhà họ Trần bên kia thật sự muốn vay tiền, em nghĩ trước tiên bán biệt thự này đi, để mẹ thuận lợi vui vẻ quay về một lần, cho mẹ có thật nhiều mặt mũi. Đương nhiên, nếu như anh không đồng ý thì thôi, kỳ thật em cũng hiểu vì mặt mũi mà tiêu nhiều tiền như vây, cũng không đáng, nhưng mà em không nuốt trôi cục tức này được.”

Vương Bác Thần cười cười nói: “Em đã muốn làm vậy, vậy thì làm đi, cũng không cần bán nhà đâu. Bây giờ hạng mục thành phố mới không phải em đang phụ trách sao? Em cho bọn họ một chút hạng mục, cũng đủ để bọn họ kiếm rồi. Đến lúc đó gọi Tư Lam đến, cô ấy là thư ký của thần chủ đó, chẳng lẽ còn không thể cho mẹ chúng ta mặt mũi? Nếu như không đủ, anh lại gọi điện cho mấy người bạn của mình, để bọn họ làm nở mày nở mặt, để mẹ chúng ta nở mày nở mặt về nhà mẹ đẻ một chuyến.”

Nghe xong những lời này, Triệu Thanh Hà cũng trợn tròn mắt, cô cũng chỉ là nói một câu như vậy, cũng không phải thật sự vì mặt mũi mà bán nhà.

Nhưng cô không ngờ, Vương Bác Thần thế mà suy nghĩ chu đáo như vậy, nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng ôm cô nói: “Khóc gì chứ, anh cũng chỉ có mấy người thân này, anh không quan tâm mọi người thì quan tâm ai?”

Triệu Thanh Hà lau nước mắt đi, hỏi: “Anh và Dao Dao đến thủ đô làm gì?”

Vương Bác Thần cau mày: “Hôm qua nhà họ Diệp bên kia đón Dao Dao về đó.”

Triệu Thanh Hà hơi trầm mặc, nói: “Đối với nhà họ Vương bên kia anh muốn làm thế nào, em đều nghe theo anh. Dù sao bây giờ chúng ta không cần dựa vào ai, cũng có thể sống tốt.”

“Đến lúc đó lại tính.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói.

Rạn sáng ngày hôm sau, Trần Ngọc làm xong bữa sáng, có chút chột dạ nói: “Bác Thần, Thanh Hà, mẹ muốn bàn với các con một chuyện, nếu các con không đồng ý thì thôi.”

Vương Bác Thần chùi miệng cho Dao Dao, nói: “Mẹ, mẹ muốn quay về, con và Thanh Hà cùng mẹ về, dù sao bây giờ chúng ta không thiếu gì, không cần nhìn sắc mặt của ai.”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trần Ngọc ngẩn ngơ nói: “Hai mươi lăm năm đó, chỉ một lần này, nếu như nhà họ Trần vẫn không chấp nhận mẹ, mẹ cũng sẽ không còn ý này nữa.”

Trần Ngọc hai mươi mấy năm chưa từng quay về nhà mẹ đẻ, lúc này cuối cùng có thể nở mày nở mặt mà về nhà mẹ đẻ rồi, vui như Dao Dao.

“Hai đứa nói xem mẹ mặc cái gì thì được?”

Trần Ngọc bữa sáng cũng không ăn, chạy vào phòng thay mấy bộ quần áo, sau đó lại hỏi Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần: “Quay về mang quà gì về cho ông bà ngoại mấy đứa thì được nhỉ?”

Dao Dao vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngây thơ nói: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta không phải muốn đi ăn tiệc sao? Nhà trẻ có bạn nhỏ nói với con, lúc ông nội của bạn ấy qua đời có rất nhiều người đến ăn tiệc có, chúng ta đi ăn tiệc của ai vậy?”

Vương Bác Thần vội vàng che miệng Dao Dao, đứa nhóc nghịch ngợm này, bây giờ đang ở cái tuổi người chê chó ghét, cái gì cũng có thể nói ra khỏi cái miệng nhỏ đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.