Thần Chủ Ở Rể

Chương 735:




CHƯƠNG 735

“Trần Vinh, anh làm gì, dựa vào cái gì mà đánh con gái em?”

Thấy con gái mình bị đánh, Trần Ngọc tức lên, bà không ngờ người nhà mẹ đẻ của mình lại không hiểu chuyện đến như vậy, không cho mượn tiền thì ra tay đánh con gái bà!

Trần Vinh âm dương quái khí nói: “Anh là cậu nó, đây là thái độ nói chuyện với người lớn của nó sao? Tiểu Ngọc, em không biết dạy con gái mình, anh dạy giúp em, phải tôn kính người lớn, anh đây là vì muốn tốt cho nó!”

“Trần Vinh, anh cút ra ngoài cho tôi, nhà của chúng tôi không chào đón anh!”

Trần Ngọc đẩy Trần Vinh ra ngoài cửa.

Năm đó bà và chồng bỏ trốn, vốn trong lòng vẫn có áy náy với nhà mẹ đẻ, nhưng nhất quyết không cho phép người nhà mẹ đẻ bắt nạt con gái mình.

Lần đầu tiên đến nhà đã đánh con gái bà, đây xem là cái gì? Có người nhà mẹ đẻ như vậy sao??

Hai mươi mấy năm nay mấy người chẳng quan tâm gì đến tôi, bây giờ cần tiền thì đến đòi tiền, không có tiền thì ra tay đánh người, bà không cần người nhà mẹ đẻ như vậy!

Trần Vinh đẩy Trần Ngọc một cái, lạnh lùng nói: “Tiểu Ngọc, anh đây là vì tốt cho em, biệt thự mấy người ở đây giá trị xa xỉ đi? Anh tra rồi, được 3 nghìn tỷ, bán ít nhất cũng được 2 nghìn mấy tỷ đi? Loại công ty nhỏ như Hoa Nguyên, cần thiết phải làm sao? Bán thành tiền đầu tư vào công ty trong nhà, mọi người cầm cổ phiếu chia hoa hồng chẳng lẽ không tốt sao? Các em cũng có thể về nhà mẹ đẻ rồi.”

Trần Ngọc cả giận nói: “Anh cút đi, ở đây mấy năm nay không dựa vào mấy người, chúng tôi cũng không chết đói! Trần Vinh, tôi cho anh biết, quay về nói với người nhà họ Trần, nếu như mấy người chỉ coi chúng tôi là công cụ kiếm tiền vậy thì nhà mẹ đẻ này không nhận cũng được! Tài chính của mấy người xảy ra vấn đề, dựa vào cái gì lại lấy tiền của con gái tôi? Con gái tôi dùng một đồng nào của mấy người chưa?”

Trần Vinh hơi híp mắt lại, khinh thường nói: “Mấy người đã không có lương tâm như vậy, vậy thì đứng trách chúng tôi lòng dạ ác độc! Một công ty Hoa Nguyên nhỏ nhỏ, một cuộc điện thoại của tôi cũng có thể làm nó phá sản! Thật sự là không biết tốt xấu không nhìn được người, mấy ngày nữa là đại thọ 70 của ba, vốn ba mẹ còn hy vọng mấy người quay về, xem ra là trong lòng em căn bản không có ba mẹ.”

Trần Ngọc cười lạnh nói: “Nếu như nhà họ Trần cướp đi thứ mà con gái tôi vất vả mới có được, vậy tôi cho anh biết Trần Vinh, mấy người đánh sai chủ ý rồi!”

“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, bây giờ cô thậm chí ngay cả lời của anh cả như tôi cũng không nghe rồi!”

Ánh mắt Trần Vinh không hiền lành nhìn chằ chằm vào Trần Ngọc, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cô là cái đồ không có liêm sỉ, quả nhiên con gái cô cũng không biết xẩu hổ giống cô. Cái đồ cho mặt mũi mà cũng không biết xấu hổ, hôm nay tôi sẽ thay ba mẹ dạy dỗ lại cô!”

Nói xong, Trần Vinh giơ tay lên muốn ra tay đánh Trần Ngọc.

Triệu Thanh Hà nắm dao gọt trái cây trên bàn, cả giận nói: “Trần Vinh, ông dám động vào mẹ tôi thử xem!”

“Ồ, cô cho rằng cô cầm dao gọt trái cây thì có thể dọa được tôi? Còn dám động dao với cậu của mình, quả nhiên mẹ thế nào thì tiện chủng thế đó, xem hôm nay tôi có đánh chết cô không!”

Nói xong, Trần Vinh cầm cái ghế lên đập về phía Triệu Thanh Hà.

Nhưng vào lúc này, cửa lớn bị người đẩy ra, Vương Bác Thần ôm Dao Dao, bước một bước dài xông lên, một cước đạp ngã Trần Vinh, lại đạp một chân lên ngực Trần Vinh, lạnh giọng nói: “Ai cho ông lá gan đến nhà bắt nạt người nhà tôi?”

Trần Vinh bị một cước này đạp thiếu chút nữa không thở nổi, một lúc sau mới bình ổn hơi thở, cả người lại bị một chân của Vương Bác Thần giẫm lên không thể động đậy, độc ác mắng: “Mày chính là chồng của Triệu Thanh Hà? Mày thật là to gan, dám đánh cả tao! Tao chính là trưởng bối của mày đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.