Thần Chủ Ở Rể

Chương 729:




CHƯƠNG 729

“Cô câm miệng!”

Lưu Niên đã bị dọa đến choáng váng, mạnh tay tát cho Lưu Tư Kì một cái, ánh mắt hung tợn nói: “Hèn hạ, cô đã hại chết cả nhà chúng ta rồi!”

Bốp!

Lưu Tư Kì bị một bạt tai này ngã lăn ra đất, tóc tai rối bù, khóe miệng chảy máu, ngơ ngác nhìn Lưu Niên: “Anh, anh, anh đánh em?”

Bụp!

Lưu Niên đã một cái lên người Lưu Tư Kì, mắng: “Tôi thật sự muốn giết cô! Sao cô có thể độc ác như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha, cô là nữ chủ nhân của nhà họ Vương, sao bụng dạ có thể hẹp hòi như vậy chứ! Nếu tôi biết rằng cô tìm tôi, là vì bắt một đứa trẻ, tôi đã dạy dỗ cô rồi!”

Nói xong, Lưu Niên quỳ xuống đất, vô cùng hối hận khóc lóc nói: “Thần chủ, xin tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả, tôi bị Lưu Tư Kì hèn hạ này lừa, tôi hoàn toàn không bết cô ta muốn đối phó với ngài.”

“Anh nói bậy!”

Lưu Tư Kì không cam lòng nói: “Rõ ràng là các người dạy tôi, các người nói với tôi chỉ khi con của tôi được lên làm gia chủ, tôi mới có thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Vương mãi mãi, các người nói chỉ khi con tôi có thể trở thành gia chủ, nhà họ Lưu mới vĩnh viễn không thể suy sụp!”

Nhìn hai kẻ chó cắn chó này, Lão Soái vẻ mặt phức tạp, thẳng tay lấy súng của hộ vệ bên cạnh, đoàng đoàng hai tiếng bắn gục Lưu Tư Kì và Lưu Niên tại chỗ!

Lão Soái nổi giận!

Mọi người kinh hồn táng đảm cùng quỳ, sợ Lão Soái sau đó sẽ bắn luôn mình!

Lão Soái giết người rồi!

Lần này, đám người quỳ trên mặt đất đều ngậm miệng!

Ngay cả thở mạnh cũng không dám, có một số người thậm chí bị hai tiếng súng này dọa cho tiểu ra quần, mùi khai của nước tiểu lan ra khắp nơi.

Lão Soái cực kỳ tức giận, nói: “Nhà họ Lưu, tội không thể tha, lập tức niêm phong!”

Hàn Đỉnh gật đầu nói: “Theo lời Lão Soái mà làm, niêm phong nhà họ Lưu, bắt giữ tất cả, từ từ thẩm tra.”

Bụp!

Lời này, như một cái chày lớn nện vào lòng mọi người.

Nhà họ Lưu, xong rồi!

Vậy gia tộc của chúng ta thì sao?

Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Bọn họ cẩn thận nhìn Lão Soái và quốc chủ.

Nhưng Lão Soái không để ý đến bọn họ, Lão Soái nhìn chằm chằm Vương Kinh Hồng còn chưa từ trong khiếp sợ hồi phục lại, tát Vương Kinh Hồng một cái rất mạnh, quát: “Vương Kinh Hồng, quỳ xuống!”

Vương Kinh Hồng bị một bạt tai này đánh cho khuôn mặt già nua chấn động, tinh thần mới tỉnh táo lại, như thể một con rối bị giật giây, gương mặt ảm đạm quỳ gối xuống đất.

Chát!

Lão Soái lại cho Vương Kinh Hồng một bạt tai, lạnh lùng nói: “Đã biết sai chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.