Thần Chủ Ở Rể

Chương 695:




CHƯƠNG 695

Nhưng bây giờ lại bị người ta thật sự tát mạnh một cái ở trước mặt nhiều người!

Ông ta là phó thủ tướng của nước R!

Vậy mà bị người ta đánh rồi!

Há lại có cái lý đó, sao có cái lý đó được!

“Vương Bác Thần, cậu thật to gan, ngay cả phó thủ tướng Bắc cậu cũng dám đánh!”

Trình Lâm lúc này đã hoàn toàn không có lòng yêu người tài nữa, chỉ muốn giết Vương Bác Thần.

Bởi vì vừa rồi ông ta cũng bị Vương Bác Thần tát một cái!

Trước tiên không nói tới thân phận, bọn họ cao quý hơn Vương Bác Thần không biết bao nhiêu lần, chỉ xét về tuổi tác, bọn họ cũng là trưởng bối của Vương Bác Thần!

Nhưng người như vậy lại ở trước mặt đông nhiều như vậy, tát bọn họ!

Đối với loại người này là không thể nhẫn nhịn!

“Đánh ư? Đánh ông, đó là vì tốt cho ông.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói, không có thật sự muốn gi.ết ch.ết Bắc Vinh Long tại đây.

Còn kết cục sau này của Bắc Vinh Long, đó là chuyện mà quốc chủ phải làm, không liên quan tới anh.

“Vương Bác Thần, cậu chết chắc rồi, lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội nữa, sẽ không cho cậu tiếp tục ngông cuồng nữa!”

Bắc Vinh Long, ôm mặt từ dậy từ mặt đất. Cả trên gương mặt tràn ngập vẻ tức giận và u ám.

Nếu hôm nay là người lợi hại hơn ông ta đánh, vậy thì không nói. Nhưng người đánh ông ta lại là Vương Bác Thần, một đứa con riêng của nhà họ Vương có thân phận địa vị vô cùng thấp hèn.

Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta thật sự khó thể chấp nhận.

Mà Vương Bác Thần nhìn chằm chằm ông ta, lạnh nhạt nói: “Tôi hôm nay đến là muốn nhìn xem nhà họ Vương có thể thật sự một tay che trời hay không. Các người muốn chơi, tôi chơi với các người. Không chơi chết các người, tôi tự sát tại đây.”

Thật sự là giọng điệu thật ngông cuồng!

Nghe thấy lời này thì khiến người ta rất muốn đi tới vả miệng Vương Bác Thần hai cái!

Bọn họ căm hận nhìn Vương Bác Thần, chủ nhân như nhà họ Vương còn chưa tỏ thái độ gì, đàn chó như bọn họ đã bắt đầu không nhịn được rồi.

“Các người, quả nhiên có tố chất làm chó, khi cắn người thật sự là hung tàn!”

Vương Bác Thần dùng ánh mắt giễu cợt quét qua mặt của những người này: “Một phó thủ tướng, một tướng quân, đều là người nắm giữ chính vụ quan trọn trong bộ máy nhà nước, lại trở thành con chó của nhà họ Vương. Hôm nay không xử lý, cũng quả thật có lỗi với người dân nước R dùng máu thịt để nuôi các người.”

Giọng điệu sắc lạnh như dao.

Qua sự tìm đường chất liên tục của những người này, Vương Bác Thần vốn không định quan tâm bọn họ, cuối cùng đã đưa ra lần phản ứng chính thức đầu tiên.

“Mẹ kiếp cậu tìm chết! Vậy mà dám mắng chúng tôi là chó!”

“Vốn tôi còn cảm thấy, con gái của cậu ta khá đáng thương, bây giờ xem ra, loại người này nên chết hết cả nhà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.