Thần Chủ Ở Rể

Chương 669:




CHƯƠNG 669

Phẫn nộ quát: “Tôi là Bắc Vinh Long, Phó tướng của nước R, tôi ở đây không cho phép cậu gây rối.”

Bắc Vinh Long ra mặt, trong lòng những người khác lập tức thở phào.

Đồng thời nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt khinh thường.

Một kẻ bỏ đi của nhà họ Vương có thể có bản lĩnh lớn cỡ nào chứ? Cũng dám đến nhà họ Vương gây sự?

Không nhìn xem người ở đây ngày hôm nay là ai chứ?

Phó tướng, ông trùm bộ Binh, các tướng quân cầm trọng quyền, ông trùm giàu có, những người ở đây có thể nói là chiếm một nửa mối quan hệ của nước R!

Một đứa con riêng, còn có thể lật trời?

Còn muốn đại náo thiên cung?

Thật sự si tâm vọng tưởng!

Ánh mắt của Vương Bác Thần dửng dưng, nhìn sang Bắc Vinh Long, lạnh nhạt nói: “Phó tướng của một nước, cam nguyện làm chó sai của nhà họ Vương, rốt cuộc là người dân nước R nuôi ông, hay là đám hào môn thốt nát như nhà họ Vương nuôi ông?!”

“Ông tính là cái thứ gì, cũng xứng hô to gọi nhỏ ở trước mặt tôi!”

Sức sát thương của những lời này quá lớn, mọi người đều biết quan hệ của nhà họ Vương, cũng đều biết những người này hôm nay tới là vì mối quan hệ của nhà họ Vương mà đến, van xin tiến thêm một bước.

Nhưng hiện nay bị Vương Bác Thần nói trần trụi ra như vậy, khiến mặt mũi của bọn họ không giữ được. Lớp vải che nhục này trực tiếp bị Vương Bác Thần xé ra!

“Cậu, cậu, cậu… nói linh tinh, căn nói linh tinh!”

Bắc Vinh Long vốn rất hùng hồn, lúc này mặt đỏ bừng, nhất thời tức tới mức mặt đỏ tía tai, toàn thân run rẩy, ngón tay run rẩy chỉ Vương Bác Thần, vậy mà ngay cả một câu phản bác cũng không nói ra được.

“Còn dám nhiều lời!”

Vương Bác Thần đanh mặt quát: “Làm nô tài cho người ta làm tới quen rồi đúng không? Bảo ông làm người ông không quen đúng không? Ông ti tiện như vậy đúng không?!”

“Còn dám lắm mồm nữa, tôi giết ông ngay tại đây!”

Sát uy hừng hực, bỗng nhiên bùng phát!

Vậy mà khiến Bắc Vinh Long lăn lộn nhiều năm trên quan trường lảo đảo lùi lại mấy bước!

Ông ta là Phó tướng của nước R, quan uy trên người khiến người bình thường không dám ngẩng đầu!

Nhưng lúc này, ánh mắt của Vương Bác Thần, khiến ông ta vậy mà có loại ảo giác vô lý, giống như đối mặt với quốc chủ.

Chuyện này sao có thể chứ!

Vương Bác Thần chẳng qua chỉ một đứa con riêng của nhà họ Vương!

“Sát khí mạnh quá, cậu là người từng lên chiến trường?”

Tướng quân Trình Lâm đỡ lấy Bắc Vinh Long, nheo mắt lại, trực giác nhạy bén khiến ông ta cảm nhận được, đồ bỏ đi của nhà họ Vương này hình như không đơn giản.

Trên người anh có khí tức sa trường nồng đậm!

Chỉ có người bò ra từ trong đống người chết ở trên chiến trường, mới có thể trấn định như không, không hề sợ hãi khi đối mặt với nhiều ông trùm như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.