Thần Chủ Ở Rể

Chương 496:




CHƯƠNG 496

“Cậu… hiếp người quá đáng!”

Ông cụ Chu tức giận gầm lên, hốc mắt nứt ra!

Bị tát hai cái ói máu, mặt mày ông ta tức giận đến mức tái xanh, rau cũng đang run rẩy!

Chu Chấn Nam cả người run rẩy, không biết là bị chọc tức hay bị dọa sợ.

Bốp!

Vương Bác Thần mặt không cảm xúc, lại tát một cái nữa!

Cơn phẫn nộ, giống như nổ tung ở trong lòng ông ta, giống như núi lửa phun trào, khiến ông ta xé ruột xé gan!

Nhưng trên mặt của ông ta vẫn bình tĩnh!

Sự phẫn nộ bạo phát ra, không đáng sợ.

Điều đáng sợ là dưới vẻ ngoài cực kỳ bình tĩnh, đè nén lửa giận ngút trời!

Dễ so sánh với, lưu manh ngày ngày ăn hiếp bạn không đáng sợ, điều đáng sợ là người thật thà luôn nhẫn nhịn!

Bởi vì người đó một khi bạo phát, không phải là trả bạn một cái tát, mà là muốn mạng của bạn!

Lúc này, Vương Bác Thần đè nén lửa giận, giống như một người thật thà áp chế lửa giận tới cực điểm!

Nhà họ Chu, không gánh chịu nổi!

“Ức hiếp ông thì sao nào!”

Giọng nói của Vương Bác Thần rất đáng sợ, mang theo một cỗ lửa giận đốt trời được đè nén tới cực điểm!

Chu Chấn Nam bị đánh cho cả mặt đầy máu, trong ánh mắt tràn ngập sự oán hận và cay độc, nhưng sự cường thế của Vương Bác Thần vẫn khiến ông ta cảm nhận được sự bất lực sâu sắc.

Bất luận là khí thế hay sự bá đạo của đối phương đều khiến ông ta cảm giác có một loại sợ hãi khi đối mặt với vực sâu không đáy!

Rốt cuộc đã đắc tội với cậu ta ở đâu?

Rốt cuộc là thằng ngu nào đắc tội với cậu ta!

Là ai trêu chọc cậu ta!!

Chu Chấn Nam gầm rú ở trong lòng, ông ta đã biểu thị, bản thân sẽ tra rõ, sẽ bù đắp, nhưng đối phương vẫn không chịu nguôi giận.

Đối phương có thái độ không sợ, khiến ông ta sợ hãi.

Ông ta biết, đối phương dám làm như vậy là có chỗ dựa cực kỳ lớn mạnh.

Nhưng mấu chốt là ông ta không biết chỗ dựa vào đối phương là gì, sự sợ hãi không biết tên như này càng khiến người ta hoảng sợ.

Ông ta đã hỏi, nhưng đối phương khinh thường nói cho ông ta.

Căn bản không để ông ta vào mắt, sự kiêu ngạo phát ra từ tận xương tủy đó, giống như sự lạnh lẽo ở bên ngoài lúc này, khiến ông ta sinh ra hàn khí.

“Tại sao, tại sao ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không cho nhà họ Chu tôi! Nhà họ Chu tôi bằng lòng đù đắp cho cậu!”

Trong giọng nói của Chu Chấn Nam tràn ngập sự ấm ức, tràn ngập sự không cam lòng.

Ông ta cái gì cũng không biết!

Thì đối phương đánh tới tận cửa, sự ấm ức này, sự oan ức này, khiến ông ta khó thể chịu đựng.

Bốp!

Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt ông ta!

Ấm ức sao? Không cam tâm sao? Tủi nhục sao? Sợ hãi sao?

Khi nhà họ Chu ông giết ông cụ Phương, có từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy không?

Khi nhà họ Chu ông ra tay đối với một cặp ba con không có chỗ dựa, có từng nghĩ tới sự ấm ức và phẫn nộ của bọn họ!

Ông cụ Phương tới khi chết, cũng không biết tại sao!

Phương Viên hiện nay không rõ tung tích, nhà họ Chu ông có từng nghĩ tới sự không cam tâm của bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.