Thần Chủ Ở Rể

Chương 480:




CHƯƠNG 480

Trần Ứng Long cười lạnh một tiếng, cú đá này của anh ta đã đạp ngược Chu Việt Hải bay ra xa hơn mười mét rồi đập mạnh xuống bàn khiến không ít người té xuống đất theo.

Shhh!

Không ít người hít một ngụm khí lạnh, sao bọn họ dám xuống tay mạnh như vậy!

Cậu chủ nhà họ Chu lại bị đánh tại nhà họ Chu, trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Chu!

Bọn họ đúng thật to gan, phách lối, kiêu ngạo làm sao!

Đặc biệt là người đàn ông vác đao kia còn nói cậu chủ nhà họ Chu không xứng để cậu thanh niên kia ra tay!

Quá liều lĩnh!

Quá điên cuồng!

Điên hết thuốc chữa!

Thật đúng là coi trời bằng vung!

Những người bên cạnh đều kinh hoàng, cậu Việt Hải bị đánh, người này chết chắc rồi!

“Tưởng ông cụ Chu và ông Chu không đếm xỉa tới các người là vì sợ các người sao? Bọn họ chỉ khinh thường ra tay với các người thôi!”

“Bây giờ các người lại không biết điều, thái độ vô lễ, hành động vô cùng nhục nhã, còn dám đánh cậu Việt Hải nữa, giờ các người có muốn chết cũng không có chỗ chôn đâu!”

Rất nhiều người liên tiếng mắng chửi.

Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đứng dậy hét lớn: “Thằng to gan kia, dám hành hung trước mặt tao, mày có biết tao là ai không? Tao là cảnh sát…”

Chát!

Ông ta còn chưa nói xong đã bị ăn một cái tát từ Trần Ứng Long.

Vương Bác Thần cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm Chu Chấn Nam.

“Đệch, mày quá kiêu căng phách lối rồi đấy. Nếu hôm nay không xử hai tên côn đồ chúng mày thì làm sao bọn tạo xứng đáng với sự dẫn dắt của nhà họ Chu được!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đúng vậy, dám làm loạn trong tiệc mừng thọ của ông cụ Chu, đúng là không coi bọn tao ra gì, đánh gãy chân nó đi!”

Mấy bàn trước mặt có người đập bàn, tức tối lên tiếng.

Họ đều là những nhân vật có máu mặt của tỉnh Lâm An, hôm nay đến chúc thọ ông cụ Chu, nhưng lại có người gây sự trước mặt bọn họ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ mất hết mặt mũi!

“Đủ rồi!”

Một người đàn ông đầu trọc chặn đường Vương Bác Thần, mặt mày hung dữ, ăn nói hung ác: “Thằng nhãi kia, mày có biết tao là ai không? Tao là anh Cẩm tỉnh Lâm An, đây không phải là nơi mà mày có thể đến gây sự đâu. Ông cụ Chu nhân từ, không ra tay với mày nên đừng có mà không biết điều! Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, chặt đứt hai chân, nói không chừng còn có thể giữ lại được tính mạng! Dám gây sự trước mặt bọn tao sao, đúng là không coi bọn tao ra gì mà.”

“Rác rưởi, cũng xứng, lọt vào mắt tao?”

Vương Bác Thần lạnh lùng quét mắt nhìn anh Cẩm.

Ánh mắt này khiến anh Cẩm rùng mình.

Ông ta như thể nhìn thấy cảnh tượng đổ máu, ánh mắt uy nghiêm kia khiến ông ta không kìm được suy nghĩ muốn quỳ xuống!

Cái liếc mắt này khiến ông ta vô thức lui về sau ba bước rồi vội vàng dừng lại, mặt mày đỏ bừng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.