Thần Chủ Ở Rể

Chương 417:




CHƯƠNG 417

Triệu Long phát điên lên, ông ta không ngờ tới là Vương Bác Thần lại có gan to bằng trời như vậy, đến lúc này rồi mà còn dám ra tay đánh ông ta.

Chỉ là cái thứ thấp hèn, hiện tại chỉ cần búng ngón tay cũng có thể giết chết mà lại dám đánh ông ta.

Đúng là ngang ngược, ngông cuồng không có giới hạn.

Hơn nữa là Vương Bác Thần còn dám đánh cả Jonh, điều này khiến trong lòng Triệu Long âm thầm vui vẻ.

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà chết chắc rồi!

Jonh là đại diện cho gia tộc William, dám đánh anh ta là đang tìm cái chết.

“Triệu Thanh Hà, bây giờ quỳ xuống nhận lỗi với tôi còn kịp, ngoại trừ Vương Bác Thần, tôi có thể suy nghĩ mà tha cho hai mẹ con các người một con đường sống.”

Trong ánh mắt của Triệu Long hiện ra vẻ tàn ác, ông ta sẽ không bỏ qua cho Triệu Thanh Hà dễ dàng như thế.

Jonh khó khăn bò dậy từ dưới đất, phun ra một ngụm máu, ánh mắt tàn độc nhìn Vương Bác Thần, nói một chuỗi tiếng anh dài.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Cho dù là cái lão chó già Henry William có đến đây thì cũng không dám làm càn trước mặt tôi đâu, cậu là cái thái gì chứ.”

Jonh biến sắc.

Vô cùng phách lối!

Henry William là ông nội của anh ta, là người đứng đầu ở gia tộc William.

Bây giờ cái thằng nhóc cuồng vọng này chẳng những gọi thẳng tên của ông nội anh ta mà còn dám mắng ông nội của anh ta là tên chó già.

Đây là sỉ nhục, sự sỉ nhục đối với gia tộc William!

Cho dù không vì nhà họ Triệu, không vì Tân Thành thì anh ta cũng phải chết, cái tên không biết trời cao đất rộng này.

“Vương Bác Thần, mày nhất định phải chết, mày lại dám mắng người đứng đầu gia tộc William, không có ai có thể cứu được mày!”

Triệu Long biến thái cười to, không ngờ là Vương Bác Thần lại gan to bằng trời như thế, ngay cả gia tộc William là cũng không để vào mắt.

Chát. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Bác Thần lười phải nói nhảm với ông ta, lại đấm vào mặt ông ta một cái: “Vậy thì ai có thể cứu ông?”

Vẻ mặt của Triệu Long cứng đờ, hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.

Ông ta đột nhiên phát hiện ra một sự thật, bây giờ ông ta và Jonh đều không phải là đối thủ của Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần muốn xử lý bọn họ như thế nào thì cứ xử lý như thế đó.

Chết tiệt, là do quá chủ quan.

Triệu Long há miệng phun ra một ngụm máu xen lẫn răng, phúc chốc đen mặt: “Vương Bác Thần, mày có biết mày đang làm cái gì không hả, mày đang tự chui đầu vào lưới, mày sẽ chỉ chết càng nhanh. Bây giờ thả bọn tao ra, mày còn có thể sống lâu thêm một chút!”

Vương Bác Thần lại đánh thêm một bạt tai nữa, đánh đến nổi mặt của ông ta biến dạng: “Ông cũng xứng để uy hiếp tôi à?”

Vương Bác Thần nở một nụ cười mỉa mai: “Ông thích kêu người khác quỳ có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.