Thần Chủ Ở Rể

Chương 353:




CHƯƠNG 353

Nếu nhà họ Lý không độc đoán như vậy, cũng sẽ không rơi vào tình thế hạng mục Tân Thành không một ai giúp đỡ. Triệu Thanh Hà nhìn thấy rõ được điểm này, do đó cô mới tính toán lôi kéo nhà họ Ngô với nhà họ Hồ.

Triệu Thanh Hà biết, con người có thể có lòng tham, nhưng không thể quá tham lam, đây là đạo lý mà từ nhỏ ba đã dạy cho cô.

Vương Bác Thần đi tới sảnh phòng khác, nhìn thấy một ông lão đang ngồi viết thư pháp, một đám người đang vây quanh, liên tục reo hò.

Vương Bác Thần cười cười nói: “Viết cũng được, nhưng vẫn còn thiếu chút cảm xúc, còn chưa đủ để treo trong nhà.”

Lời này vừa nói xong, có người lập tức đã không vui, lạnh lùng nói: “Tên nhóc như cậu thì biết cái gì về thư pháp chứ? Không hiểu thì đừng mở miệng nói bậy bạ, đại sư Miyamoto là bậc thầy thư pháp hàng đầu Nước J đấy.”

Người Nước J?

Vương Bác Thần điềm nhiên lên tiếng: “Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt.”

Đại sư Miyamoto nhíu mày liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Nói thế, anh cũng hiểu thư pháp đúng không? Tới đây, tới đây, bút đưa cho anh, anh viết thử xem.”

“Thật không biết tự lượng sức mình, dám nói đại sư Miyamoto viết không đẹp, đại sư Miyamoto là người đứng đầu trong giới thư pháp Nước J, một bộ chữ của ông ấy bán được hai triệu đô la đấy!”

Một người trung niên mập mạp hừ lạnh nói.

“Tên nhóc này là ai vậy, dám ở chỗ này nói hươu nói vượn , không biết trời cao đất rộng. Đại sư Miyamoto cũng nằm trong danh sách những người nổi tiếng có tên tuổi trong số nhà thư pháp trên toàn thế giới đấy!”

“Haha, lần này có chuyện vui để xem rồi, chẳng lẽ anh ta không biết đại sư Miyamoto là ai sao?”

Rất nhiều thương gia giàu có bỗng trở nên vui vẻ, tên nhóc này là người đầu tiên dám ở trước mặt đại sư Miyamoto nói những lời như vậy!! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thư pháp cũng chỉ là con đường nhỏ thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói, các người cứ tiếp tục đi.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, không có ý định cùng bọn họ tranh luận bất cứ vấn đề gì.

Chữ viết của ông lão này thật sự rất đẹp, bút pháp, xu thế, khí thế, và các đường nét của chữ viết cũng được thể hiện rất tinh xảo, quả thực rất rất đẹp, đúng là một vị đại sư thư pháp.

Ông lão này tự kiêu cũng không có gì quá đáng, với trình độ viết thư pháp này, nhìn khắp thế giới, có lẽ trong số những nhà thư pháp còn sống được biết đến với biệt tài “Hành thư” thì ông ta có thể được xếp vào top năm.

Với loại trình độ này, trong năm tỉnh Giang Nam đạo, ông ta quả thực là người đứng đầu trong lĩnh vực này, nhìn khắp buổi tiệc từ thiện tối nay cũng không có người nào có tư cách để bình phẩm.

Nhưng mà, vẫn còn thiếu một chút cảm xúc.

Hơn nữa, đỉnh cao của hành thư, từ khi nào đến lượt người nước J quyết định?

Vương Bác Thần cũng lười so đo với bọn họ, chuẩn bị rời đi thì lại bị đại sư Miyamoto cản lại.

Đại sư Miyamoto nói:””Thuận miệng nói? Người trẻ tuổi, Miyamoto Ichiro tôi đã tung hoành trong giới thư pháp nhiều năm như vậy, người viết thư pháp giỏi nhất của nước R các cậu là Chu Mộng cũng thất bại dưới tay tôi, cậu từ đâu đến mà có năng lực đánh giá chữ của tôi? Muốn rời đi cũng được, quỳ xuống, nói xin lỗi tôi, tôi cũng không tính toán với cậu. Cậu cho rằng, đại sư thư pháp dễ xúc phạm như vậy sao?”

“Ồ? Ông chắc chắn chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.