Thần Chủ Ở Rể

Chương 333:




CHƯƠNG 333

Thế nhưng vào lúc đó, một tiếng quở trách lớn vang lên!

Lý Thành lập tức lộ vẻ vui mừng!

Giới võ đạo, Thánh Long Đường, ba vị trưởng lão đến rồi!

“Lão Chu, mau cứu lấy con trai tôi, mau cứu lấy con trai tôi.”

Lý Thành nhìn thấy người tới, vội vàng kêu cứu, Lý Kiệu sắp bị Vương Bác Thần đánh chết rồi!

“Ông cứ yên tâm, nếu tôi đã tới, tất sẽ không trơ nhìn thảm án xảy ra.”

Tam trưởng lão của Thánh Long Đường, lão Chu khẽ gật đầu, nhìn về phía đầy tiếng la thảm thiết của đám hộ pháp trên mặt đất, quát lớn nói: “Nhà họ Lý là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, cậu hành xử thế này cậu thật là đại nghịch bất đạo! Cho dù ông ngoại và bác gái cậu có sai trăm nghìn lần đi nữa thì cũng là gút mắc của đời trước, cậu không có tư cách khoa tay múa chân ở đây. Mà dù họ sai thật nhưng hiện tại cậu cũng đã báo thù rồi, còn không mau dừng lại?”

“Tam trưởng lão, cứu tôi, mau cứu tôi.”

Lý Kiệu lớn tiếng kêu, ông ta muốn chạy, ông ta muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không thể trốn thoát.

Vương Bác Thần là quỷ, đây nhất định là quỷ! Còn muốn giết mình, con mẹ nó đã khiến ta khổ sở như này!

“Vương Bác Thần, mày dám giết tao, mày sẽ phải chết, cả nhà chúng mày sẽ chết hết! Thả tao ra, tao có thể cầu xin lão Chu nể tình tao tha cho chúng mày một mạng!!”

Vương Bác Thần không thèm nhìn ông ta một cái, cầm lấy cánh tay còn lại của Lý Kiệu, trực tiếp bẻ gãy!

“A a a a…”

Lý Kiệu điên cuồng kêu gào thảm thiết.

Ông ta cho rằng, lão Chu tới, Vương Bác Thần sẽ không dám động thủ với mình, nhưng không ngờ rằng, Vương Bác Thần thế mà lại không thèm để lão Chu vào mắt.

“To gan!!”

Lão Chu nổi trận lôi đình, ông ta hét lớn, Vương Bác Thần đúng là không biết nể mặt ông ta gì cả, dám ra tay ngay trước mặt ông ta! Đúng là không xem ông ta ra gì mà!

“Tôi là tam trưởng lão của Thần Long đường, Chu Mộ, tôi ra lệnh cho cậu mau thả Lý Kiệu ra, nếu không cậu sẽ chết không có chỗ chôn! Hiện giờ nếu thả Lý Kiệu, sau đó dập đầu nhận sai với ông ngoại cậu, đồng thời tự chặt một tay, tôi sẽ suy xét mà tha cho cậu một mạng!!”

Vương Bác Thần căn bản chẳng hề để tâm đến ông ta, một chân đá bay Lý Kiệu: “Lý Kiệu, ông cho rằng chết, dễ dàng vậy sao? Tôi muốn ông phải sám hối đến chết ở trước mộ mẹ tôi cơ!”

Chu Mộ sửng sốt, lập tức nổi giận!

Vương Bác Thần còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, dám bỏ ngoài tai lời ông ta nói! Dám động thủ trước mặt ông ta!

Quả đúng là hoàn toàn không coi ông ta ra gì!

Thật là một tên nhóc ngông cuồng, huênh hoang kiêu ngạo!

Là cậu tự tìm đến cái chết!

“Tên nghịch tử, mau đi chết đi!”

Lý Thành tức giận đến mức cả người đều run lên, tim như bị dao cắt, có lão Chu ở đây mà Vương Bác Thần còn dám đánh Lý Thành đến tàn phế!

“Chó già, đừng nóng vội, giờ đến lượt ông!”

Vương Bác Thần bật cười như một tên ác ma, cười đến rợn người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.