Thần Chủ Ở Rể

Chương 301:




CHƯƠNG 301

Trần Ngọc tức đến mức không nói lên lời.

Vu Miên này, cậy con rể bà ta là một ông chủ nhỏ, có chút tiền, ngày nào cũng khoe khoang ở trước mặt bà ta.

Điều quan trọng là, bà ta khoe khoang thì khoe khoang, nhưng cứ phải lấy con rể của bà ta so sánh với Vương Bác Thần. Mỗi lần đều phải khoe khoang một lúc, cố tình chế nhạo mấy câu, khiến Trần Ngọc vô cùng tức giận.

Hai ngày nay vẫn chưa ra khỏi cửa, hôm nay khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, lại gặp phải bà béo này, đúng là tức chết đi được.

“Không có con trai thì tuyển con rể, đã vậy sao không chọn người tốt một chút? Triệu Thanh Hà trông cũng được, lại tìm được một người con rể bám váy vợ, nếu là tôi, đã đuổi cậu ta ra khỏi nhà từ lâu rồi. Không có con trai để dựa vào, không phải dựa vào con rể sao? Đứa con rể này là đồ bỏ đi, còn giữ lại cậu ta làm gì? Thím Vương, bà nói xem có phải là cái lý do này không?”

Thấy Trần Ngọc chịu thua, Vu Miên càng thêm đắc ý, lại chế nhạo, giễu cợt,

Thím Vương ngượng ngùng mỉm cười, câu này bà ta không tiếp được.

Nhưng nói cũng không sai, đứa con rể kia của Trần Ngọc, đúng là quá vô dụng.

Vu Miên hừ nói: “Trần Ngọc, tôi nói thẳng, bà cũng đừng ghét bỏ, tôi cũng là vì tốt cho bà thôi. Vương Bác Thần không làm gì cả, cần cậu ta làm gì chứ? Hãy nhìn con rể Trần Phong của tôi, nửa năm trước vừa mới đổi một chiếc xe 600 triệu, hôm qua lại mua một chiếc BMW 1,2 tỷ, đây chính là bản lĩnh!”

“Mẹ.”

Vu Miên đang nói, một chiếc BMW lái vào trong tiểu khu, cửa kính hạ xuống, chàng trai trẻ gọi một tiếng.

“Chao ôi, về rồi à.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vu Miên vô cùng vui mừng trả lời một tiếng, mũi hếch lên nói với Trần Ngọc: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là con rể của tôi, có nửa năm lại mua một chiếc BMW, nhìn đi, giỏi hơn con rể của bà nhiều.”

Trần Ngọc tức giận nói: “Bà thì giỏi hả? Con rể của bà chứ không phải là con trai của bà, có gì mà khoe khoang với tôi.”

“Yo, Trần Ngọc, câu nói này của bà ấy à, có bản lĩnh thì bảo con rể bà cũng mua một chiếc xe đi, bà ở đây nổi giận với tôi làm gì? Con rể bà không bằng con rể tôi, lẽ nào tôi nói sai sao? Con rể, chiếc xe này của con 1,2 tỷ hay là 1,5 tỷ? Nói cho dì Trần của con biết, bà ấy chưa từng nhìn thấy thế giới, đứa con rể kia của bà ta ngay cả một chiếc xe mấy chục triệu cũng không mua được.”

Trần Phong xuống xe, thờ ơ cười nói: “1,5 tỷ, cũng không có bao nhiêu tiền. Năm sau con định mua một chiếc xe thể thao khoảng 3 tỷ.”

Trần Ngọc tức đến mức không nói, Vu Miên đang cố ý khoe khoang trước mặt bà ta đây mà?

Khoe khoang cái gì?

Bà đây cũng chả thèm!

Đúng lúc này, có một chiếc xe BMW đi vào cổng tiểu khu.

Vu Miên cố ý khiêu khích Trần Ngọc, nói: “Nhìn đi, chiếc xe BMW này, chắc cả đời này con rể của bà cũng không mua được? Trần Phong à, chiếc xe BMW này chắc chắn không bằng của con đúng không?”

Trần Phong cười nói: “Mẹ, đừng nói linh tinh, chiếc xe này là BMW M760, hơn 7 tỷ, con cũng không mua được.”

Vu Miên có chút xấu hổ, nhưng vẫn ra oai: “Trần Ngọc, đừng thấy bây giờ con rể tôi không mua được, hai năm nữa thằng bé cũng có thể mua được một chiếc xe như thế này. Nếu không phải bây giờ Trần Phong đang dùng tiền để đầu tư, thì đã có thể mua được chiếc xe hơn 7 tỷ này rồi. Con rể của bà, cả đời này cũng không mua được chiếc xe này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.