Thần Chủ Ở Rể

Chương 299:




CHƯƠNG 299

“Cô im mồm cho ông đây!”

Trình Vụ mắng to một tiếng, chiếc gậy thép trong tay lập tức quậy vào mồm của Hạ Liễu.

Con mụ này, nếu không phải do cô ta, hôm nay căn bản sẽ không xảy ra chuyện!

Chính vì con mụ này nói vớ vẩn mới hại anh ta lần thứ hai đắc tội với Vương Bác Thần!!

Ả sao chổi này, con khốn chết tiệt này!!

Trình Vụ ra tay rất tàn nhẫn, trực tiếp đánh gãy hết hàm răng của Hạ Liễu.

Hạ Liễu bị đánh tới mức ngất đi.

“Anh, anh muốn làm gì?! Anh đừng qua đây, anh qua đây là tôi báo cảnh sát đấy.”

Khổng Nguyệt Nhi bị dọa cho khóc rồi, đây là một kẻ điên!

Trình Vụ ném cây gậy thép trong tay xuống đất, lập tức quỳ ở trước mặt Khổng Nguyệt Nhi, cầu xin: “Cô Khổng, tôi xin cô giúp một việc, được không? Cầu xin cô hãy giúp tôi.”

Khổng Nguyệt Nhi run cầm cập, khuôn mặt tái mét, cô ta không dám nói gì.

Cái người này điên rồi, đã đánh vợ chồng em họ của anh ta đến mức tàn tật, còn đánh cả Hạ Liễu.

Bây giờ lại quỳ trước mặt mình, chắc chắn không có ý định tốt đẹp gì.

Trình Vụ khóc lóc thảm thiết, giống như mất đi ba mẹ nói: “Cô Khổng, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được tôi, nếu như cô không giúp tôi, tôi và vợ chồng em họ tôi đều sẽ chết, Hạ Liễu cũng sẽ chết, cho dù cô không giúp tôi, thì cũng hãy nể mặt Hạ Liễu mà giúp đỡ tôi một chút.”

Khổng Nguyệt Nhi không dám nói gì, trốn sau quầy, cô ta muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại lại không ở đây.

Trình Vụ tiếp tục cầu xin nói: “Cô có phương thức liên lạc của anh Vương, anh ấy chắc chắn sẽ còn đến, lúc anh ấy đến cô giúp tôi cầu xin có được không, tôi tình nguyện bồi thường cho anh Vương, chỉ cần anh ấy có thể tha thứ cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”

Khổng Nguyệt Nhi im lặng, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lúc nãy, mấy người Liêu Thanh chế nhạo, châm biếm anh Vương, cô ta cũng không vừa mắt. Hơn nữa, Hạ Liễu không hề đối xử tốt với cô ta, luôn ức hiếp cô ta là người mới.

Hơn nữa, lúc nãy, khi mấy người Liêu Thanh chế nhạo anh Vương, cũng kéo cô ta vào, bây giờ bị anh Vương dọa thành như vậy, cô ta cảm thấy rất hả giận.

Không sai, tôi chỉ là một thực tập sinh, nhưng dựa vào cái gì mà ngày nào cũng ức hiếp tôi, lần nào cũng giành đơn của tôi, vất vả, khổ nhọc đều là tôi làm, tiền lại là bạn cầm, dựa vào đâu. Tôi cũng phải sống, tôi đến chỗ này một tháng, không chỉ không kiếm một đồng tiền, còn phải xin không ít tiền của ba mẹ, dựa vào cái gì mà ức hiếp tôi như vậy.

Khổng Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi, Hạ Liễu bị đánh, là do cô ta đáng đời, tôi sẽ không giúp cô ta.

Thấy cô ta không nói gì, Trình Vụ mặt như tro tàn, lại nói: “Cô Khổng, tôi biết Hạ Liễu không phải là thứ tốt đẹp gì, ngày nào cô ta cũng ức hiếp cô có đúng không? Tôi cũng không chấp nhận loại người như cô ta, tôi khác bọn họ, nếu không lúc nãy tại sao tôi phải xin lỗi, có đúng không?”

Trình Vụ dừng một lúc, nói tiếp: “Cô Khổng, nếu như cô đồng ý giúp tôi, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để cô thiệt, chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ giúp cô làm giám đốc của cửa hàng này có được không? Tôi sẽ giúp cô đối phó với Hạ Liễu có được không? Cô đừng lo lắng, Hạ Liễu không dám nói gì đâu, tôi sẽ đuổi cô ta đi.”

Khổng Nguyệt Nhi vẫn không nói gì, nhưng có chút động lòng.

Trình Vụ nói tiếp: “Cho dù cô không gọi điện thoại cho anh Vương, chỉ cần cô liên lạc với người ở bên cạnh anh ấy cũng được, tôi chỉ muốn tìm một cơ hội để xin lỗi. Hơn nữa, cô cũng nhìn thấy năng lực của anh Vương rồi, đây cũng là một cơ hội với cô, chỉ cần có thể dựa vào một chút năng lực của anh Vương, chắc chắn cô sẽ tốt hơn bây giờ có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.