Thần Chủ Ở Rể

Chương 295:




CHƯƠNG 295

Vương Bác Thần không có quan tâm ba người Trình Vụ, quay đầu nhìn sang Khổng Nguyệt Nhi, cười nói: “Cô có thể giới thiệu cho tôi chiếc xe giá 7.98 tỷ đó không?”

“Hả?”

Khổng Nguyệt Nhi cũng sắp bị dọa phát khóc rồi, sững sờ nhìn sang Vương Bác Thần.

Cô ta không biết phải làm sao mới tốt.

Mình chỉ là một thực tập sinh, ngay cả những người Trình Vụ cũng phải quỳ xuống cầu xin, vậy mà kêu mình giới thiệu xe cho anh ta?

Bây giờ, mình phải làm sao?

“Vậy, vậy được thôi.”

Khổng Nguyệt Nhi cẩn thận nói, cô ta cho dù có đơn thuần thế nào đi nữa, cũng biết cậu Vương này nhất định là nhân vật rất siêu, người mà không nói một câu đã dọa Trình Vụ quỳ xuống xin lỗi, sao có thể là người bình thường.

Trời ạ, đơn đầu tiên của mình vậy mà là nhân vật lớn như này.

Nếu xe mình giới thiệu anh ta không hài lòng thì phải làm sao?

Trong lòng Khổng Nguyệt Nhi suy nghĩ linh tinh, vừa kinh ngạc vừa sợ, giống như một con chuột bạch nhỏ bị kinh sợ, vô cùng lo sợ mà dẫn Vương Bác Thần đi về phía chiếc BMW M760.

“Chiếc, chiếc xe này rất, rất tốt, nó…”

Khổng Nguyệt Nhi sắp khẩn trương đến phát khóc, trong đầu cô ta lúc này rỗng tuếch, mọi thứ khác đều quên hết, không biết phải nói gì, lo lắng mà nhìn sang Vương Bác Thần.

“Không sao, cô rất được, lấy nó đi.”

Vương Bác Thần mỉm cười nói.

Thái độ của cô tốt với tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ đối tốt với cô.

Cậu nói chuyện ác ý với tôi, vậy lửa giận của tôi, cậu cũng phải nhận.

Chịu không nổi sao?

Đó là chuyện của cậu, khi cậu chọc giận tôi thì cậu nên suy nghĩ đến việc cậu có thể chịu được lửa giận của tôi không.

Trình Vụ là bạn học của anh không sai, nhưng loại bạn học này, không quen cũng được.

Trong họp lớp, anh đã cho tất cả mọi người một cơ hội, muốn tụ tập với bọn họ, muốn giúp đỡ bọn họ.

Tuy nhiên, ha ha, các cậu cảm thấy tôi nghèo, cảm thấy tôi không xứng, nghĩ mọi cách muốn trèo lên đầu lên cổ của tôi mà ỉa đái, vậy rất xin lỗi, các cậu cũng không xứng làm bạn học của tôi.

Lần trước ở Khai Hoa Phú Quý họp lớp, Vương Bác Thần cuối cùng không nói gì, đã cho đám người Trình Vụ một cơ hội.

Dù sao cũng là bạn học, Vương Bác Thần lười so đo với bọn họ.

Nhưng không ngờ, Trình Vụ vẫn làm theo ý mình, không hề rút ra bài học.

Lần này cũng là đụng phải Vương Bác Thần, nếu không phải Vương Bác Thần thì sao? Nếu Vương Bác Thần không có bản lĩnh lớn như vậy, hôm nay Trình Vụ sẽ bỏ qua dễ dàng sao? Anh ta sẽ tha cho sao?

Rõ ràng sẽ không, chắc chắn sẽ đánh gãy hai chân để trút giận cho em họ anh ta.

Nếu đã như vậy, vậy tôi tại sao còn phải tha cho cậu? Tại sao phải chấp nhận lời xin lỗi của cậu?

Cậu xin lỗi là vì cậu sợ tôi, chứ không phải là nể mặt của bạn học!

Xin lỗi hay không là chuyện của cậu, có chấp nhận hay không là chuyện của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.