Thần Chủ Ở Rể

Chương 269:




CHƯƠNG 269

“Anh? Anh nói anh là Thần chủ thì em tin không?”

Vương Bác Thần nhìn về phía Phương Viên.

“Thần… Thần chủ?”

Phương Viên trợn tròn mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Chiến hữu của anh trai cô lại là Thần chủ sao?

Nhưng anh còn trẻ như vậy, còn chưa tới hai lăm, hai sáu tuổi.

“Thấy chưa, anh biết là mọi người sẽ không tin mà.”

Vương Bác Thần mỉm cười, những gì anh trải qua chỉ có thể dùng hai từ “truyền kỳ” để hình dung, nếu những chuyện đó không thật sự xảy ra với anh thì anh cũng rất khó để chấp nhận được.

Dù sao việc anh từ một tên vô danh tiểu tốt biến thành Bách chiến chi vương, Chiến thần chi chủ, trở thành Thần chủ chỉ sau bốn năm ngắn ngủi cũng vượt qua tầm hiểu biết của tất cả mọi người.

“Em tin.”

Điều bất ngờ là Phương Viên lại gật đầu.

“Ồ? Làm sao mà em lại tin được? Đến vợ anh còn không tin mà.”

Vương Bác Thần hỏi cô đầy nghi hoặc.

Phương Viên lấy hết dũng khí để nói: “Chị dâu và anh ở bên nhau quá lâu, chị ấy đã quá quen với anh nên anh làm gì chị ấy cũng không kinh ngạc, bởi vậy nên cũng không dễ dàng tin tưởng điều gì, vì chị ấy cũng là người trong cuộc, không như người ngoài sẽ nhìn thấy mọi việc rõ ràng hơn.”

“Nhưng em thì không giống như vậy. Y thuật của anh Bác Thần quá xuất sắc, đến cả ông Hoa cũng không bì được. Em cảm thấy ngoài Thần chủ ra thì không có ai có thể làm được tới mức như vậy.”

Nói đến đây, Phương Viên nhìn Vương Bác Thần rồi nói tiếp: “Còn nữa, ngay lập tức anh có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại trường mẫu giáo, đây không phải chỉ là vấn đề tiền bạc. Đã thế, gia chủ họ Hồ gặp anh thì như chuột thấy mèo, người có thể khiến một kiêu hùng như nhà họ Hồ khuất phục thì chỉ có thể là Thần chủ thôi. Anh Bác Thần, em nói có đúng không?”

“Ha ha, không ngờ em lại tinh tế như vậy.”

Vương Bác Thần thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói: “Phương Viên, có một chuyện mà anh bắt buộc phải nói cho em biết. Hai năm trước khi anh  còn là một đại đội trưởng, dẫn theo mấy người trong đám anh trai em ra chiến trường. Trận chiến đó là một trận đấu vô cùng ác liệt, nếu không nhờ anh trai em đẩy anh ra thì người chết đã là anh. Thế nên, anh trai của em chính là người đã chắn đạn cho anh.”

Phương Viên ngẩn người, cô cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống. Sau đó cô liền ngẩng đầu lên: “Em tôn trọng sự lựa chọn của anh trai em. Nếu lúc đó đổi lại là anh Bác Thần, không phải anh cũng sẽ làm như vậy sao? Ra tới chiến trường thì đồng đội chính là chỗ dựa duy nhất.”

“Cảm ơn!”

Cổ họng Vương Bác Thần tắc nghẹn, khóe mắt đỏ lên, anh nghiêng đầu đi, một giọt nước mắt theo đó rơi xuống.

Trận đấu đó là trận đấu ác liệt nhất mà đời này anh đã trải qua!

Trận đấu đó, đại đội của bọn họ có hơn một trăm người vậy mà tới cuối cùng chỉ còn lại bốn người!

Trận đấu đó, không một người nào trong bọn họ bỏ chạy, bọn họ đã tiêu diệt hơn một nghìn người!

Bọn họ giành chiến thắng, nhưng thiệt hại cũng quá lớn!

Hơn một trăm người ra đi nhưng chỉ còn bốn người sống sót!

Một người chính là anh – đại đội trưởng, ba người còn lại chính là ba đại chiến thần hiện tại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.