Thần Chủ Ở Rể

Chương 227:




CHƯƠNG 227

Không có ai ngốc cả, là thật sự tốt hay chỉ lợi dụng, mỗi người đều có thể cảm nhận được.

Lão Ngũ sống hơn nửa đời người, người nào chưa từng gặp, chuyện gì chưa trải qua?

Chính vì những hãm hại lừa gạt ông ta đã trải qua, cho nên ông ta mới càng thêm cảm động.

Trong thế giới người trưởng thành, không có hai chữ dễ dàng.

Nhất là trong thế giới của đàn ông, càng không có hai chữ dễ dàng.

Vương Bác Thần đi đón Dao Dao.

“Ba, cô Phương Viên thưởng cho con một hoa bé ngoan đấy.”

Dao Dao kiêu ngạo nói.

“Con gái của ba lợi hại quá, trước kia ba cũng chưa từng nhận được hoa bé ngoan đâu.”

Vương Bác Thần vui vẻ hôn một cái, muốn bế Dao Dao.

Dao Dao khinh bỉ nói: “Ba, trẻ con mới cần bế.”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười nói: “Con bây giờ cũng rất bé mà.”

Dao Dao nghiêm trang nói: “Con đã trưởng thành rồi, con có thể tự mình đi. Ba mẹ làm việc vất vả, Dao Dao cũng không cần phải bế nữa.”

Đứa nhóc này, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Vương Bác Thần bế lên nói: “Được rồi, hôm nay bế một lần cuối.”

Dao Dao tinh quái nói: “Ba, bây giờ con đã là bé lớn rồi, có thể ăn kem rồi đó.”

Vương Bác Thần liếc mắt, con nhóc này, là đang đợi cái này đi.

Về đến nhà, vừa muốn đi vào, lão già mặc đồ Đường kia lại xuất hiện.

“Cậu cả, đã suy nghĩ kỹ sao?”

Lão già mặc đồ Đường cười tủm tỉm hỏi.

Sắc mặt của Vương Bác Thần lạnh đi, nói với con gái: “Dao Dao, con đi vào tìm bà ngoại trước, ba có chút việc.”

Dao Dao nhìn nhìn lão già mặc đồ Đường, ngọt ngọt nói: “Chào ông.”

Lão già mặc đồ Đường gật đầu cười, sau khi nhìn thấy Dao Dao đi vào, ông ta nói: “Cậu cả, con gái của cậu thật hiểu chuyện, tin rằng lão gia nhất định sẽ rất thích.”

Trong mắt Vương Bác Thần lộ ra sát khí, lập tức bóp lấy cổ lão già mặc đồ Đường, giọng điệu lành lạnh nói: “Lão Cẩu, nếu như con gái tôi xảy ra chuyện gì, mười nhà họ Vương cũng không đủ chôn cùng!!”

“Khụ khụ, khụ khụ.”

Vương Bác Thần buông ông ta ra, lão già mặc đồ Đường kịch liệt ho khan, hoảng sợ không thôi.

Bản thân, thế mà không chút phát giác Vương Bác Thần chuẩn bị ra tay!

Anh sao lại mạnh như vậy?

Nhưng mà, cho dù mạnh hơn nữa, trước mặt nhà họ Vương, cũng chỉ là gà chó mà thôi.

Lão già mặc đồ Đường dừng một lúc, nói: “Cậu cả, lão nô khuyên cậu một câu, không nên đối kháng với gia tộc, nếu không hậu quả cậu không gánh nổi. Con gái của cậu thật đáng yêu, nhưng mà lại ở trong ổ chó này, đáng tiếc. Chỉ cần cậu quay về nhà họ Vương, con gái của cậu có thể nhận được giao dục tốt hơn, cũng không ai dám làm gì với Triệu Thanh Hà vợ cậu.”

Thấy Vương Bác Thần không nói gì, lão già mặc đồ Đường thản nhiên nói: “Tài nguyên nhà họ Vương sở hữu, cậu không thể tưởng tượng nổi. Cậu quay về, cũng chỉ là dùng chút máu của cậu, không chết người được, càng không cần đến mạng của cậu, cậu cần gì phải từ chối chứ? Đừng kkhông biết tốt xấu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.